Thursday, November 7, 2013

Thơ CHÂN PHƯƠNG




 LỜI AI  ĐIẾU


a hè lạnh nhạt quay lưng
tháng chín tháng mười trốn chạy
ngựa gỗ chó đá câm lặng đi theo
lũ tượng công viên gục mặt qui hàng



gia cảnh sa sút
cháu con đói nghèo tứ tán
trên chiếc giường nát thời gian
mùa thu vật vã chứng xuất huyết kinh niên
không y sĩ thuốc thang
dưới chân lăn lóc hủ không vò trống

chẳng ai thăm viếng
trừ một tay gàn ngồi dưới bếp
viết bài ai điếu với chai rượu rẻ tiền

mỗi ngày
người cha Mặt Trời
lánh mặt vô trách nhiệm sau đám mây mù

vầng Trăng - bà mẹ túng thiếu
từng đêm lại lê bóng lang thang
van vái
từ ngôi miếu trên núi đến mái chùa dưới chợ

khắp ruộng đồng rẫy nương trơ trụi
lũ chuột đói điên tiết tranh nhau
cắn xé mớ lá đỏ vàng nâu hồng tím

khi bất chợt ngọn gió bấc
quay về
 




TRẢ  LẠI

trả lại mùa thu chiếc lá rơi
kèm theo một ánh mắt gọi mời
đã vắng im rồi năm tháng ấy
vọng âm rơi rớt chút mù khơi

trả lại con đường những dấu chân
những chiều thứ bảy của tình nhân
hắt hiu dăm lối thiên đường cũ
nắng sớm mưa chiều sỏi đá câm

trả lại trùng khơi đôi tiếng ca
bãi dài sóng vỗ nát đời ta
cánh chim đo mải tà huy trống
hiu quạnh muôn đời hoang đảo xa

trả lại trời xanh thoáng nhớ mong
bàn tay chới với giữa thinh không
cát bụi vô tình chôn lấp hết
nghĩa lý gì thề thốt thủy chung!

trả lại nghìn năm một giấc mơ
nhạt nhòa hình dáng dấu yêu xưa
đêm dài mọc lặn trăng câm lặng
ngày lại ngày qua, tim xác xơ

trả lại bài thơ kiếp đắm say
trang buồn gói lại nửa vòng tay
da thịt từ nay phơi tuế nguyệt
chữ SẦU xâm kín khắp hình hài

xương máu rồi đây xương máu lạnh
kết luận là tro với khói bay