Monday, February 8, 2016

Thơ Nguyễn Hoàng Anh Thư


Buổi sáng, trong câu chuyện của anh

Hình như chúng ta đã thuộc về những ngày của nhau
chúng ta đã nhớ thật nhiều khi cố hình dung khoảng trống thương yêu
tựa vào nhau để nghe bầy chim đang đập cánh
lao xao từng câu chuyện kể
về người họa sỹ mù vẩy máu trên đám tuyết tàn
chúng ta không ngừng dự cảm về dấu vết của tháng năm tan
trong điều ngây ngô của những đám mây bất định
có thể chiều nay thành phố sẽ xoay lưng lại
khi sự im lặng không ngừng tìm kiếm
điều hạnh phúc rộn ràng
anh tìm kiếm điều gì để gom nỗi nhớ nhung đang rụng tàn vào mỗi khung tranh
anh đang tìm màu khổ đau và hạnh phúc
vẩy lên giấc mơ cỏ xám

Phố đã thức dậy rồi đó anh
hôm nay thành phố đã xoay lưng lại
khi những giọt sương chưa kịp rơi vào buổi sáng

---------


Rồi chúng ta sẽ đi qua

Cũng là một cách để chúng ta đi qua
trong những ngày lũ chim không ngừng nhảy nhót
lời biện luận của điều ái ân đã không nằm trong sự tưởng tượng
trên những nhánh cây
cho đến khi chúng ta
cảm thấy tháng năm hẹp dần trong lòng bàn tay rệu rã
lưu giữ những đám mây
cũng là một cách để chúng ta đi qua
chẳng lưu lại dấu vết bản hòa âm thứ tám
của lũ côn trùng bay đêm

Có thể chúng ta chẳng bao giờ đọc được
từ đường nối của những khớp xương
vậy nên, tình yêu thương tỏ ra ẻo lả
từ hôm qua, khi em nhận ra điều ẩn ý từ câu chuyện của loài tầm gửi
ký sinh trên trái tim của mình
cũng là một cách để em đi qua
khi ký ức vẫn còn xanh trên nỗi nhớ về nhau

-----

No comments: