Tuesday, August 5, 2014

Thơ Huỳnh Lê Nhật Tấn





GÁNH THÁC OAN HỒN




Vãi chân tay lên xuống ngước nhìn

một khoảng vô cùng trắng



Núi lá bồ đề rơi mục

từng lớp phù du men mốc mọc

cây nấm đường đời cay nghiệt



Biết sao ta đếm được tội đồ

trên lá cây vạn ngàn năm



Nuốt bọt nước sôi cuống họng

gào thét với mặt trời

nghe tiếng tế bào ù ơi

hồn xưa oán miền hư không



Ta thấy chuyến xe ngựa ban chiều tắt nắng

núi rực con vượn già hú vang

một tiếng gọi tổ tiên vĩnh hằng



Hồn ai đó.

Xin đừng vụt biến

trú ngụ nơi đất cho xác thịt sinh tồn



Vỏ bọc màu da nâu chai lỳ

loài người rừng cô độc

đi vào phố thị theo đàn bò ngơ ngát

với đồng cỏ xanh...



Hãy bọc thân mình miếng nam châm

tìm nhau đi tâm hồn mơ



Đà Nẵng 29.7.2014


Huỳnh Lê Nhật Tấn