Lưu Quang Minh
Khi sinh ra, nó đã tin mình không phải một con côn trùng tầm thường. Chính xác, nó phải khác xa đồng loại của mình - vốn luôn bị hầu hết loài người ghê tởm chỉ muốn đuổi cùng giết tận.
“Chíu chíu! Ta là siêu nhân đây!”.
Giọng nói của cậu nhóc càng khiến nó rùng mình phấn khích. Đó là cậu nhóc con của ông bà chủ nhà nơi nó đang “tá túc”. Nó vẫn thường chui tọt dưới gầm ghế sô-pha phòng khách chỉ để nghe ngóng tiếng cười khanh khách của vị chủ nhà nhỏ tuổi đang say sưa xem bộ phim chiếu trên ti-vi cậu cực kỳ yêu thích. Đến khi không kìm lòng được nữa, nó mới he hé ló đầu ra ngó lên màn hình ti-vi. Ngay cả nó cũng vô cùng yêu thích bộ phim này.
Bộ phim kể về năm anh em siêu nhân chuyên hành hiệp trừ gian diệt ác. Lúc này đây, họ đang phải chiến đấu với một con quái vật xấu xí thô kệch với khuôn mặt trông quá là khủng khiếp. Con quái vật dữ tợn lao đến những người anh hùng, tấn công họ bằng những ngón đòn hiểm ác khiến một người trong số họ bị thương nặng. Tình thế nguy cấp lắm rồi! Phải có cách nào giúp họ lật ngược tình thế chứ! Cả người nó sôi lên. Nếu được, nó tình nguyện bay vào trong ti-vi hỗ trợ họ một tay!
“Cố lên! Cố lên! Năm anh em siêu nhân cố lên!” - Giọng cậu chủ nhỏ ở phía trên đầu nó vọng xuống.
Đúng rồi! Cố lên nào! Phải thắng! Chính nghĩa tất thắng!
Và như mọi tập phim thường thấy, năm người anh hùng cùng nắm tay nhau để tạo nên kỳ tích. Họ đang gọi ra một con rô-bốt khổng lồ được lắp ghép từ năm con rô-bốt thú vật đại diện cho sức mạnh của từng người.
“Hợp sức nào!”.
Một tiếng động long trời lở đất vang lên. Rô-bốt siêu nhân đã hiện thân rồi. Con quái vật lúc này cũng đang trong hình dạng khổng lồ tỏ ra không hề nao núng. Cho đến khi rô-bốt chính nghĩa rút gươm ánh sáng ra.
“Đùng!” - Tiếng nổ vọng ra từ ti-vi.
“Chiến thắng rồi! Năm anh em siêu nhân tuyệt vời!”.
Trong lòng nó lúc này cũng sung sướng hả hê hệt như cậu chủ nhỏ nhà mình vậy.
“Tèn ten! Ta là siêu nhân đây!” - Vẫn là giọng cậu nhóc.
Tự nhiên nó cũng muốn được trở thành siêu nhân. Một siêu nhân chuyên hành hiệp trượng nghĩa giúp ích cho đời. Tại sao lại không? Tại sao lại không chứ?
Cơn phấn khích dâng trào, nó nhô hẳn người khỏi gầm ghế. Ta là siêu nhân! Xem ta bay đây!
“Á! Á! Gián! Gián! Má ơi có con gián!”.
Nó lượn một vòng ngay trên đầu cậu nhỏ trước khi đậu lên tường. Cả người thằng bé ríu lại vì sợ hãi, cố né ra thật xa chỗ mảng tường có nó đang bò.
Cảm thấy mình có lỗi, nó vội bay về phía bếp rồi lủi thẳng vào một góc tối nhất.
“Làm gì mà la toáng lên vậy con trai?” - Nó lập tức nhận ra giọng của bà chủ nhà.
“Con gián, má ơi, con gián…”
- Tiếng thút thít mếu máo từ cậu bé.
“Nín đi con, có con gián mà cũng sợ nữa! Mình là con trai phải mạnh mẽ lên nghe chưa Tí !”.
“Nhưng… Tí sợ…”.
“Sợ gì mà sợ! Ừ… dạo này nhà mình cũng nhiều gián thật, phải mua thêm long não thôi…”.
Long não? Cả người nó rung lên khi nghe đến hai tiếng ấy. Cũng giống như loài người hễ ngửi thấy mùi giống loài của nó ở đâu - nhất là trong tủ quần áo - là đều thấy ghê sợ, nó quả thật không thể nào chịu nổi cái mùi kinh tởm phát ra từ những viên tròn tròn trắng trắng ấy. Phải tránh xa, tránh ra thật xa thôi!
Tiếng thút thít còn phát ra một chút nữa rồi tắt hẳn. Lát sau đã lại vang lên tiếng cười quen thuộc cùng giọng nói lảnh lót:
“Ta là siêu nhân đây! Năm anh em siêu nhân, tấn công!”.
***
Càng ngày nó càng mơ ước mình được giống như họ. Chẳng lẽ cả đời nó phải chui rúc trong góc tủ quần áo hay chỗ cống rãnh dơ bẩn hoài hoài hay sao…
Hôm nay cả căn nhà bỗng nhiên yên ắng vô cùng. Nó bò loanh quanh khắp nơi, từ nhà vệ sinh cho đến bếp, hết phòng ngủ lại qua tới phòng khách. Chẳng thấy bóng dáng một ai cả. Sao lại thế nhỉ? Mọi người trong nhà đi đâu hết cả rồi?
Sau cùng - có thể cũng kha khá lâu - nó mới nhớ ra ngày hôm qua khi đang chui rúc đằng sau lưng chiếc tủ lạnh, giọng của cậu chủ nhỏ reo lên làm nó phải dừng hẳn chuyện bò lại mà nghe ngóng:
“De! Mai được nghỉ lễ rồi! Được đi chơi rồi! Thích quá đi! De!”.
“Muốn đi chơi thì hôm nay phải ngủ sớm nghe chưa Tí! Mai cả nhà mình phải dậy sớm lắm đó!”.
“Dạ Tí biết rồi má! De! Sắp được đi tắm biển rồi!”.
Một ngày không được nghe tiếng của cậu chủ nhà, nó cảm thấy trống vắng kỳ lạ. Từ khi nào, nó rất thích được nghe giọng cười hết ga của cậu, tiếng cậu reo lên mỗi khi say sưa xem năm anh em siêu nhân chiến đấu. Giá mà nó được phép chơi đùa cùng cậu, trở thành bạn bè với cậu… chắc hẳn sẽ vui lắm.
Tiếc rằng nó chỉ là…
Những tiếng động lạ đột ngột vang lên cắt đứt những suy tưởng trong cái đầu nhỏ xíu xiu của nó.
Tiếng gì vậy nhỉ?
Lạch cạch. Lách cách.
“Được chưa mày? Sao lâu vậy?”.
“Được rồi! Chuyện nhỏ thôi! Nghề của chàng mà…”.
Ai vậy nhỉ? Giọng nói rõ ràng không phải của những người chủ nhân căn nhà này.
Cạch. Két.
“Ô-kê! Hề hề…”.
“Mày lên lầu đi, tao coi dưới này!”.
“Ô-kê!”.
Ngay cả tiếng bước chân cũng không hề giống.
Bọn họ là ai? Cả người nó rung lên.
“Nhà này giàu ghê bây ơi, khoắng sạch thôi!”.
“Hề hề… Anh em mình trúng mánh rồi!”.
Giọng cười này… Nó nhớ mang máng giọng cười này. Phải rồi, là trong bộ phim năm anh em siêu nhân. Bọn quái vật xấu xa vẫn thường có kiểu cười như thế. Chỉ có bọn xấu mới có giọng cười gớm ghiếc thế này.
Choang!
“Mày làm cái gì trên đó thế, chết cả lũ bây giờ!”.
“Tối quá, quơ tay trúng cái cốc…”.
“Nhanh lên rồi xuống đây!”.
Tại sao họ không bật đèn? Tại sao phải lén lút thế này? Người tốt không như vậy…
“Xong chưa! Chuồn thôi!”.
Nó phải làm gì đó. Nó muốn làm gì đó. Cần làm gì đó trước khi quá muộn.
“Hề hề! Hề hề hề…”.
Lại điệu cười đó. Đúng là bọn quái vật xấu xa rồi. Xông lên, năm anh em siêu nhân!
“Oái!”.
“Gì vậy!”.
“Con gì bay vào mắt tao!”.
“Á! Á! Gián! Gián! Má ơi có con gián!”.
“Cút đi cút đi!”.
Tiêu diệt kẻ xấu! Tấn công!
“Á! Đui mắt tao rồi! Má ơi nó bay vô mắt! Chạy, chạy!”.
***
Ngày hôm sau, một chuyện lạ lùng xảy ra khiến cả khu phố một phen xôn xao.
Khi gia đình Tí về đến nhà, cửa nẻo đã mở toang hoang hết cả.
Ba và má nhìn nhau, mặt cắt không còn giọt máu.
Nhưng kỳ lạ thay, trên nền nhà là hai cái túi chứa đầy những món đắt tiền. Khi ba má kiểm tra lại thì hoàn toàn không thấy mất mát gì cả.
Bọn trộm này thần kinh có vấn đề? Hay chúng nó đã gặp chuyện gì đến nỗi phải bỏ của chạy lấy người?
Không một ai biết cả.
Nơi sàn gạch lạnh lẽo, cạnh hai cái túi được tìm thấy, chú gián bị lật ngửa vẫn không ngừng quẫy đạp.
Nó đã tiêu diệt được kẻ xấu!
Có lẽ chỉ duy nhất nó biết đến chiến công của mình.
Nhưng mà cũng có sao. Nó đã một lần thực hiện được điều mình bấy lâu ao ước. Có thể chỉ một lần duy nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của nó thôi, nhưng nó đã làm được.
(Theo Văn nghệ Tiền Giang số 63)
No comments:
Post a Comment