ẢO GIÁC- MỘT BÀI THƠ BUỒN, PHÓNG KHOÁNG VÀ RIÊNG KHÁC
Huệ Hương Hoàng. 17/9/2014
ẢO GIÁC
Giờ này
gió vẫn gió
ngoài kia
từ đại ngàn hoang sơ đến bãi bờ phù sa bạt ngàn hoa dại
miên man cơn lốc giao mùa
Tình yêu ơi
có thật không?
vòng xoáy cơn dông
hốc đen vũ trụ
chân trời xa
lấp lánh một vì sao…
Em dang tay giọt đêm rơi bỏng rát
khản khắc gọi tên
ảo ảnh vỡ òa
Tôi chưa từng gặp Phạm Loan. Chỉ thỉnh thoảng gặp chị trên mạng. Nhưng thực sự rất có cảm tình với chị, vì những cái “còm” ngắn gọn, mà đầy phóng khoáng. Hôm trước, rảnh chút lên facebook, gặp ngay bài thơ này của chị: Ảo giác. Tôi thực sự bất ngờ. Đúng như tôi linh cảm về con người chị: phóng khoáng, mạnh mẽ, rất bản sắc.
Đập vào não tôi, đầu tiên lại là khổ thơ ở giữa:
“Tình yêu ơi
Có thật không?
Vòng xoáy cơn dông
Hốc đen vũ trụ
Chân trời xa
Lấp lánh một vì sao…”
Hay quá đi. Đúng quá đi.
Tình yêu quả đúng là một vòng xoáy cơn dông. Có ai trong chúng ta không từng một lần thấy mình quay cuồng trong đau khổ, lạnh giá và ngọt ngào vì những nghi ngờ, hờn giận, ghen tuông trong tình yêu. Lúc đó ta không thể có một cảm nhận nào khác ngoài cảm giác bị xô dạt, đọa đày và lạnh lẽo như đang ở trong vòng xoáy của một cơn dông bão.
Và không ít người trong chúng ta, từng rơi vào một mối tình, mà vì nó, ta đã mất hết tất cả, đôi khi là cả sinh mạng của ta. Vậy mà, những người đó, có lẽ cho đến phút cuối cùng, cũng không hề ân hận vì đã yêu. Vậy đó không phải là một cái hố đen của vũ trụ riêng ta sao?
Ở đây, tác giả đã dùng từ “hốc đen” chứ không phải hố đen. Thật tinh tế. Vì nếu chỉ là hố đen, thì nó chỉ là cái hố bí hiểm, sức hút của nó là sức hút đối với những vật thể vật chất 3 chiều. Phải là “hốc đen” cơ, để lột tả được cái sức hút bí hiểm không gì ngăn được của những tình yêu có tính chất hủy diệt đối với tinh thần của chúng ta.
Nhưng rồi, với bản tính thuần hậu, trong sáng, tác giả lại nhìn thấy tình yêu như một vì sao, lấp lánh ở chân trời xa, thấy tình yêu như một cứu cánh cho cuộc đời ô trược, nặng nề này. Để tình yêu là đại diện cho cái chân, thiện, mỹ sáng lên cuối trời cho chúng ta hướng đến, đi tới.
Và có thể, vì tính muôn mặt của tình yêu như thế, tác giả đã hỏi: “tình yêu ơi/ có thật không?”
Đọc một lượt bài thơ, sau những cảm nhận đầu tiên như thế, tôi đọc lại từ đầu. Thì thấy thiên nhiên trong chị thật đẹp, thật sinh động, dễ thương:
“Giờ này
Gió vẫn gió
Ngoài kia
Từ đại ngàn hoang sơ đến bãi bờ phù sa bạt ngàn hoa dại
Miên man cơn lốc giao mùa”
Ồ. Đọc rồi, lập tức ta hình dung ra một khung cửa sổ, phía ngoài nó là một trời chiều, và bãi sông bát ngát đầy hoa cỏ. Và đất trời vần vũ trong những cơn gió xoáy trước cơn mưa đầu thu. Và cát, và hoa, và cánh rừng phía bên kia sông cũng đang ngả nghiêng, say sưa trong gió, như miên man, như … thoát xác, nhập hồn. Tôi chợt thấy thèm có một chuyến du ca như thế, để được sống vài giờ trong khung cảnh đó.
Và cuối cùng, chiều đi, đêm về. Gió cũng lặng dần, để những giọt mưa đầu thu rơi xuống. Và để “em”-tác giả chợt thấy mình rơi vào một nỗi nhớ khắc khoải, nỗi nhớ thật buồn, thật đẹp:
“Em dang tay giọt đêm rơi bỏng rát
khản khắc gọi tên
ảo ảnh vỡ òa”
Tại sao lại là ảo ảnh? Vì kỷ niệm đã xa rồi, không bao giờ còn quay trở lại. Và nỗi khát khao chạm phải giọt mưa lạnh, làm ta chợt tỉnh. Rồi cái lạnh trở thành bỏng rát. Vì nó đập vỡ ảo ảnh của ta. Và ảo ảnh vỡ òa.
Một nỗi nhớ thật buồn, thật đẹp, thật thương…
Bạn ơi. Tôi đang rơi nước mắt đây này.
H.H.H