Wednesday, April 23, 2014

Thơ CHÂN PHƯƠNG



   


  TRÊN  MẶT  PHẲNG

trên mặt phẳng không gian
các tròng mắt lăn như những hòn bi

trên mặt phẳng thời gian
núi sẽ mòn      biển sẽ cạn

trên mặt phẳng tư duy
ý niệm là trùng trùng bia đá thẳng hàng

trên mặt phẳng thịt da
mớ phân tử của em và tôi gặp nhau

                                                rồi    t ứ   t   á    n




SÂN KHẤU

bốn mùa
xoay quanh sân khấu

ngày với đêm
diễn tập

cái giường thủ vai chính

quằn quại
con rắn hai đầu

kịch bản
là quyển kinh tơi tả



 ĐÁP  SỐ  NHỎ

biển lặng lờ giữa các di cảo tối nghĩa

tiếng sóng bờ xa…
quyển kinh lật úp…

lênh đênh
buồm trắng buồm đen…

*
tôi ôm ghì em

nếu bất chợt các mặt gương thời gian
đồng loạt vỡ tan

nụ hôn đầu
lần yêu cuối

có khác chi nhau?

*
vũ trụ này
chẳng hơn gì một công trường dang dở

quỉ thần gục mặt
ngồi quanh sỏi cuội

…rồi sỏi cuội mòn dần

còn
nhúm cát

em ơi!

 
 NHỮNG VÒNG TRÒN

làm gì với những vòng tròn?

chạy quanh chúng?
   biện luận về chúng?
      mất ngủ hay đóng kịch với chúng?


làm gì với những vòng tròn?

khi các răng cưa đồng hồ
   nhẩn nha nghiền nát thịt xương
      tro bụi tuôn qua rạn nứt mặt gương


làm gì với những vòng tròn?

nếu bánh xe luân hồi
 văng   ra    khỏi mọi tự sự

và quay như con vụ
   trong giấc ngủ sỏi cuội?