Wednesday, April 9, 2014

Thơ: HÀ DUY PHƯƠNG





giấc mơ cho anh


Sài Gòn mùa hè nhiều đêm mưa rất nhẹ
bên khung cửa sổ không buồn khép em nằm hứng những hạt mưa ve
lạnh mát ướt buồn nỗi nhớ anh
những hạt mưa đọng trên má em sao trong lành và dịu ngọt quá đỗi
em nhớ anh hơn bao giờ
giá như anh là mưa
những hạt mưa chạm vào em đêm nay...



không biết làm sao để cố mài những con chữ
cho ngôn ngữ rực ngời ánh sắc xuyên tim
em nằm vẽ lặng im bằng màu son của gió bằng màu mắt của mưa
em nằm vẽ ngu ngơ một cái chết khù khờ
dòng sông bầu trời và những ngôi sao bơi
có cô gái trầm mình nơi chân cầu Ô Thước
tiếng quạ thất thanh cánh gãy dọc hiên đời...

cuối con đường ta không thấy nhau
nhưng bước dừng đã chậm
chẳng thể quay về
mưa uốn mình vẽ lên em giấc mơ nằm ngửa

***


Góc chết 

mặt trời đã ngủ quên trên thảm mùa đầy ánh sao chơi vơi
lung linh rơi theo ngàn gió
hóa rừng nấm diệu kỳ thơm ấm giấc mơ em
mặt trời ngủ quên cho muôn đêm thức dậy
thức mãi vào nhau bóng sáng dịu dàng
có những rời xa vẽ vào đời nhau bức tranh luân lạc
chợt anh- nhát phác thảo xưa sau điểm xuyết nồng nàn
quét lên em trùng trùng cơn khát
đêm đeo lục lạc
sắc hoan ca

mặt trời ngủ quên trên bàn chân em nhón qua vọng tưởng
con đường phía trái
bàn chân phải
em bước đi lệch góc xuân thì
mặt trời ngủ quên


mặt trời ngủ quên cho nụ đêm vô ưu trườn hé trên chồi ngực em
sắc hoa cồn lên vú nắng
ôi trắng trong người đàn bà chưa bao giờ lắng cặn
uất căm điều-chưa-tới
bừng lửa đêm yêu
em bóp cổ mặt trời
cưỡng bức lãng quên


***


Một lần Hội An


một lần thôi
chỉ một lần Hội An duy nhất
thả rong nỗi buồn
rũ cánh trong mưa

người đàn ông tay dắt mùa xưa
bước qua...
cây cầu Cẩm Nam níu ngày xa ở lại
khô khát nụ môi
hôn gió sóng Thu Bồn

chỉ một lần
chỉ một lần đưa tay
vuốt ve da rêu
mượt xanh ngói cổ
miết rất dịu dàng mà ký ức bật cháy
cánh chim tha lửa
bay trong mưa

về Hội An lang thang miền nhớ
phục sinh rồi cứ muốn chết bơ vơ
trong u trầm tiếng va lách cách
kỷ niệm loi choi
vỡ rạn hồn


***

Tựa lưng vào núi


Phước Tường ơi
em về đây tựa lưng vào núi
để khỏi ngó thấy mặt trời dần lặn phía sau
tựa vào nôn nao
nơi khoảng chật bàn tay anh
thầm lặng che chắn
sau lưng em dịu ấm một mặt trời

Phước Tường ơi
những ngày trân mình trải lòng phơi nơi
gò ngực núi
miệng ngậm cọng cỏ khô em nằm rạp mình
ủi láng nỗi khát nhăn nheo
tình yêu như khói tỏa lan xuống gót
mơ ước phẳng dần nơi đỉnh đọng tay anh

Phước Tường ơi
bao lần với bàn tay ấy anh đã dìu em ngồi dậy
tựa lưng vào núi
tựa vào cái màu xanh xám khói nhẩn nha
đằm mộng
như tựa đời vào vách mùa lầm lũi
chiều nào mặt trời cũng phải về bên kia núi
anh phải về
và em
luôn phải thấy bình minh
tựa lưng vào núi đi em!

HÀ DUY PHƯƠNG