thế là đã biến mất rồi
thằng bạn
vai diễn đã chạy vào hậu trường
một hồi kịch cuộc đời kết thúc
ai ngồi đợi phông màn lại được kéo lên
uể oải
trơ rẽn
và…
chec chec.
Mấy thàng bạn có thể ngồi lại nói chuyện với nhau : Nghiêm Đa Văn, Trịnh thanh Sơn , Nguyễn LươngNgọc
, Hoà Vang tự dưng cứ rủ nhau bay đi mất.
Buồn thấy mẹ
.
.
…
Đây là ba bài thơ mà Nhật Tuấn thích, và hắn đã cười toe toét
trong ngôi nhà sàn ở Phúc Yên.
1- Lạc quan buồn nghiêng mình
lạc quan buồn nghiêng mình đôi măt mi ( zê )
cành đào chúm chím phất phơ đợt rét tệ rét hại cuối cùng
kinh hoàng mưa bay đầy trời nhớp nháp
lạc quan buồn nghiêng mình trái tim mi (zê)
gầm gừ dòng sông đen tuôn trào ngọn sóng đen bí ẩn man rợ rừng
hoang
mùa xuân đang chầm chậm tới gần
nghe hồn ngàn triệu
liệt sĩ trắng xoá nghĩa trang xuất ngũ bay về mái nhà xưa mẹ cha ngóng đợi
nghe hồn ngàn triệu người chết phân loại hạng hai vùi thân
lang thang tranh nhau xếp hàng bay về khói hương người thân cầu nguyện
đã biến mất rồi chăng
bao nhiêu năm máu lửa tơi bời
bát cháo hoa nào vãi đủ khắp núi đồi sông suối quê hương
sớm nay mi ( zê ) mò ra đường
ăn bát phở đặc biệt dạng chân ghếch cẳng lên ghế
thằng nhóc lang thang
mặt mũi nhọ nhem cuống quýt múa may làm xiếc nịnh bợ đôi giầy y ta ly
vút cao toà tháp 30 tầng vô cảm đổ bóng xuống vỉa hè chật
ních những cờ rao những mẹc xe đẹt những tô y ô ta và những những những gì gì
gì hỉ hả nằm dài chờ đợi
chờ đợi ai
( mù mờ lắm. chưa thể đọc tên từng thằng ra được )
với đôi giầy bóng lộn loăng quăng
xe ôm về quê thăm ngoại
con ơi mừng tuổi cho ngoại mười lăm ngàn con ơi ( mừng tuổi
lộn ngược )
mười lăm ngàn một con gà mỹ chưa xuống ổ
mắt loà ngồi mơ bốn
tháng sau mẹ lãi một trăm ngàn
mẹ kiếp
( một cân gạo di hương ngoài chợ giá tám chục ngàn )
chẹc chẹc.
rựơu xuân điên điên mi (zê ) muốn được ôm tấm lưng trần tổ
quốc
tấm lưng trần ướt đẫm
mồ hôi lao động ngàn năm
vứt bỏ bao bì nhập nhằng xanh đỏ tím vàng điêu trá.
rỉ máu đâu đây vết thương còn trên da thịt của nguời
lạc quan buồn nghiêng mình mi (zê )chơi đùa với bấy chim sẻ
của tổ quốc
chim sẻ tháng hai nhặt thóc ngu ngơ ngoài đồng
chim sẻ hót thầm vào tai mi ( zê )một điều bí mật
chết mang theo sống để trong lòng.
lạc quan buồn nghiêng mình mi ( zê ) mếu máo khóc than viên
gạch vô danh vứt bên đường cao tốc của tổ quốc
hàng cọc tiêu loá mắt tuyên án tử hình 4 người ( tai nạn
giao thông thảm khốc )
viên gạch thẫn thờ rót vào tai mi ( zê ) một điều bí mật
chết mang theo sống để trong lòng
lạc quan buồn đối đầu lạc quan bỉ ổi
sự sống đối đầu cái chết
lặng im cần lao đối đầu ba hoa rỗng tuếch
nắm phân tro vung vãi ngoài đồng đối đầu với trật tự hoá học
hóc môn
còn mi (zê ) .
mi (zê ) là ai
dám vung vãi thể hiện
lạc quan buồn nghiêng mình chào tổ quốc
khi lương tâm danh dự của mi ( không phải của ngươi ) bán đứng rồi
( cũng có thể bị mất cắp )
chẹc chẹc
e mé mày
-----------------------
cớ sao thơ mi không có đôi cánh để ...bay
e mé mày
bay lên bay ngang bay xuống bay vào bay ra bay tà tà bay là
là bay vút bay vọt bay ngửa bay xấp bay bổ nhào nhào bay bay bay
bỏ mẹ ( thơ giống tàu lượn )
tiêng rên phì phò em gái bên đường bông hoa đồng nội
lén lút bán mình nhà trọ nghênh ngang
tiếng thở dài người tù oan sai hai mươi năm đập đầu song sắt
mùi thối con sông thành phố
bộ xương người đợi chết ( bệnh ết )
câng câng mặt thằng đại gia ăn cướp
( ăn cướp chứ không phải ăn cắp )
trí thức cụp tai
ngòi bút trượt dài sợ hãi
sự ngạo mạn trống rỗng lên ngôi
và quả đấm rình mò
vì thế thơ mi (zê ) đành bò len lén
vì thế thơ mi (zê )
lê la hành khất
áo vá bụi đời đôi giầy xục cứt
lấm lét ăn vụng đói nghèo( ăn vụng chứ không dám ăn cướp)
lổm ngổm vỉa hè rống lên ông ổng
phọt ra ồng ộc ngộ độc mắm tôm ( thổ tả )
thơ đứng về phe nước mắt * (trên cả tuyệt vời.)
nhưng... cẩn thận nước mắt ( cá sấu )
nhân văn thời nay không xài nước mắt
nhân văn ăn nhậu tối ngày
nhân văn cười ruồi lặng im
ối thơ ơi là thơ
cục cứt nát bay đi đâu bay giờ
cục cứt nát chỉ có chóp
cục cứt nát thì làm gì có cánh
cục cứt mày ngủ cho
ngon
đêm nằm mơ mớ dịu dàng
mọc ra đôi cánh nhập nhằng chập cheng ( xò ri ) mọc ra đôi cánh nhịp nhàng
nhịp nhàng là nhịp nhàng bay lượn thờ lôn ( hồn thơ )
ạ ời... ạ ơi
trong cái thế giới bị là phẳng này khó chơi quá
--------------------------
3 - Ngày
chúa nhật buồn
không chịu buông tha mi(zê) không chịu ruồng bỏ mi(zê) quấn
chặt trái tim mi(zê)
buốt cóng tháng ngày ảo mộng hoang đường
mi (zê )cởi trần lang thang
ngồi khóc mê mê nhớ ngày
ấu thơ nhớ thương hai bầu sữa mẹ
hiền ầu ơ ru hời ôm ấp
mảnh vườn ngát thơm hương quyện hồn mi (zê) nâng đỡ vết
thương chí mạng
sữa ngọt ngực em tắm ướt đầm tình yêu nép vào nũng nịu
mi (zê)cởi trần lang thang
yêu mùa lột xác tháng giêng rắn độc chẳng cần một lời thương
cảm
yêu trần truồng trơn tuột nhễ nhại cuộc tình lên men
rượu rót tràn lưng tràn cổ tràn hai núm vú tràn rốn tràn
háng tràn đùi
ngập tràn mười ngón chân hoa bưởi trái mùa hương bay ngu ngơ
trong gió
ngập tràn hai bờ mông xinh
mi(zê)cởi trần lang thang
sẽ không còn một căn buồng nào một căn gác nào trả lại cho
mi(zê) tình yêu thứ nhất
sẽ không còn dòng suối mật ong nào chảy tràn lấp liếm bôi
trơn nhát dao phản trắc
quả cân trắng trợn nhẫn tâm ném lên đĩa sắt bán đứng đôi
chân đẹp
và từ hôm nay tất cả chỉ còn là nhà nghỉ chúa nhật nhà nghỉ
chúa nhật nhà nghỉ
hai xác ma quằn quại mặc cảm nát nhầu
nhày nhụa nhầy nhụa nhầy nhụa
tấm gương loã lồ buộc tội
mối tình đầu rung
chuông tang lễ buồn ngân nga
&
&
Nhà văn NHẬT TUẤN
Thơ chẹc chẹc của Nguyễn Đình Chính
Mấy năm trước, khoảng tháng 4-
2004, trả lời Phạm Thị Hoài trên talawas về “hậu hiện đại, tôi có nói đại ý tôi hy vọng trên
bãi cứt của “nghệ thuật đương đại ” sẽ mọc lên kỳ hoa dị thảo.
Từ đó đến nay , thơ calligramme
(thơ đồ hình) , thơ “non sens ( thơ không nghĩa), thơ hypertext (hơ siêu văn bản
) , thơ photo, thơ video, thơ
installation (sắp đặt), thơ performance (trình diễn) …. tấp nập, ì xèo
trong cái chợ thơ “hậu hiện đại”.
1. Trong cái chợ thơ đó, chưa bao giờ người ta được thấy sự nghiệp “giải phóng âm hộ” lại rầm rộ đến thế. Tất
nhiên việc “giải phóng” cái “vưu vật Thượng Đế ban cho” này chỉ nhằm làm
sao…cho “sướng” chứ tuyệt nhiên không dùng nó để chống lại cường quyền, ác bá.
Bởi vậy thơ “hậu hiện đại” tha hồ bày hàng, rao bán trong chợ mà tuyệt nhiên
không bị mấy anh “gác chợ” “gọi hỏi”,
ngược lại các thi sĩ trong nước còn được Nhà nước cho tiền mở trại sáng
tác, còn được báo chí bốc lên mây xanh, các nữ thi sĩ hải ngoại tha hồ “múa bút
trong quần” vẫn được Nhà nước ưu ái cấp VISA vềø nước làm thẩm mỹ giá rẻ.
Thế là “thơ hậu hiện đại”, cả
trong lẫn ngoài nước từ nay có chung một “cảm hứng chủ đạo” là giải phóng âm hộ
để… “làm sao cho sướng”, còn chuyện thời thế ? tránh thật xa ra các cô , chớ có
mon men đến mà ăn đòn.
Vậy nhưng Nguyễn Đình Chính ?
“đám đông hiện nguyên hình kinh
khủng
tám mươi triệu cái sọ trập trùng
nhẵn thín
tám mươi triệu cái sọ trôi đi ù ù
.
tám mươi triệu cái mặt không còn
thấy mặt
tám mươi triệu cái mồm tự nguyện
bịt mồm
tám mươi triệu... tám mươi triệu
.
cái đống tám mươi triệu
mẹ kiếp
cái đống cóc khô gì thế này
kinh dị”
( Zê xe đạp)
Trời đất ơi kẻ nào dám hoạ chân
dung “nhân dân ta rất anh hùng đã đánh thắng hai đế quốc to” rùng rợn đến như vậy “ Dân 30 triệu ai người lớn * ” - Đúng phải
là con cháu cụ Tản Đà mới có cái gan như
vậy.
Và đã ai có gan vẽ
chân dung giới trí thức Việt Nam thảm hại như thế này chưa :
“câng câng mặt thằng đại gia ăn
cướp
( ăn cướp chứ không phải ăn cắp )
trí thức cụp tai
ngòi bút trượt dài sợ hãi
sự ngạo mạn trống rỗng lên ngôi”
( Cục cứt
thơ)
Thực ra Chủ tịch Mao Trạch Đông ở
bên tàu mới là người đầu tiện gọi trí thức là “cục cứt” Nguyễn Đình Chính chỉ
là người thứ hai . Quả thực cái thứ :
“ trí thức cụp tai ngồi bàn nhân
sự
trí thức cụp tai xin phiếu bé
ngoan”
thì chỉ đáng coi là :
cục cứt mày cứ ngủ ngon
sớm mai mới bị ( tống cổ ) khai
*trừ khỏi thơ
và ngay cả thơ nữa, một thứ thơ dối
trá, đĩ bợm của các “ em nhà thơ suốt đời đội mũ bảo hiểm” :
“những câu thơ tranh nhau dẵm đạp
chen nhau kèn cựa nhau chém giết nhau tan nát tình huynh đệ tranh cướp chỗ trong viện bảo tàng .
những câu thơ tự nguỵện chui vào
vênh vang trong tủ kính sáng choang gắn đầy huy chương giải thưởng
cái thứ thơ ấy chỉ đáng là “cục cứt”
“
ối thơ ơi là thơ
cục cứt nát bay đi đâu bay giờ
cục cứt nát chỉ có chóp
cục cứt nát thì làm gì có cánh”
thì liệu có oan khi bị đặt tên là
“cục cứt thơ”.
“một ngày kia mi (zê) cất lời giã biệt
cục cứt thơ không có cánh bay”
Thơ Nguyễn Đình Chính không phải
là thứ thơ tào lao “giải phóng âm hộ” để làm sao cho sướng, mà là một thứ thơ
thấm đẫm màu “thế tục”
mi( zê ) trợn mắt nhìn qua khung
cửa kính nhà bên đóng chặt.
mồm trẻ con ngoác ra câm bặt.
sữa sữa sữa .
sữa cái mả mẹ mày lạm phát đang
tăng vùn vụt ( cháy ).
tết tết tết
tết cái mả bố mày chứng
khoán đang tụt thùn thụt ( thủng đáy )
(Hà nội mùa rét cởi truồng)
và ngòi bút của ông không ngần ngại
đâm vào mặt mấy thằng quan tham :
“hoa đào toét miệng đầy tớ nhà lầu cao ốc biệt thự nguy nga
chết toi ông chủ ba xu chui rúc
xóm chợ gầm cầu ...”
Người ta đã đổ khá nhiều giấy mực
về thơ của nhóm Nhân văn – Giai Phẩm, nhất là nhà thơ Trần Dần. Bị “xử lý” với
cái án không tuyên vô cùng khủng khiếp là “cách ly” khỏi đời sống, hàng xóm lân
bang, bạn bè không ai dám đến gần, rồi thì trên đầu luôn lơ lửng cái môi đe doạ
bị “cắt sổ gạo”, bởi vậy các văn thi sĩ chỉ còn cách chạy trốn nào...thư viện
tìm thú vui trong trò chơi chữ nghĩa. Từ đó phát sinh ra lối làm thơ có thể gọi
là “công nghệ Trần Dần” tức né cho thật xa hiện thực, chơi chữ chơi nghĩa nhưng
tuyệt nhiên không chơi “chính trị” – không phản kháng hiện thực, ngay cả buông
một tiếng thở dài cũng không. Đeo chữ “thọ” sau đít rồi, các “phu chữ” mới ra sức
phát minh, tìm tòi. Đệ tử chân truyền của “công nghệ Trần Dần” phải kể đến Lê
Huy Quang, Dương Tường...và sau này là mấy em làm thơ “hậu hiện đại” như chị Vi
Thuỳ Linh: "tôi là chung thân duy mĩ", chị Phan Huyền Thư:
"Ngoài chữ ra tôi không quan tâm tới bất cứ thứ gì…". Nhóm "Mở
miệng" ở Sài Gòn cũng vậy, phần lớn họ chỉ "mở miệng" chuyện
thân xác và giường chiếu. Vậy là các bác yên tâm nhé, các cháu là "chung
thân duy mĩ", không bao giờ có ý định động chạm tới cái "ổn định"
của các bác; cứ in, cứ kết nạp Hội thoải mái; khỏi lo chống đối, phản kháng,
xét lại. Cái “sự thực ở ngoài đời “ được chuyển hoá thành “sự thực trong tác phẩm”
quả là vô cùng hiếm hoi , thay vào đó là những "vô thức", "cõi tự
nghiệm", "phi thời gian", "bên kia bờ vũ trụ"… được
dùng nhiều hơn bao giờ hết trong "nghệ thuật đương đại".
Thơ Nguyễn Đình Chính lọt ra khỏi
cái “vòng kim cô “ đó, chỉ cần đọc qua những trích dẫn ở trên đủ thấy thơ anh
cho dù nói đến cứt đái, cặc lồn...nhưng vẫn là một tiếng nói phẫn nộ, khinh bỉ
với những thứ “đồ đểu” đang diễn ra khắp nơi khắp chốn trong xã hội Việt Nam thời
nay. Ít ra anh cũng đưa tới một thông điệp cho thơ : sang cái thời nhiễu nhương
"liên mạng toàn cầu" này , không thể viết “tào lao” được nữa, nhà thơ
không thể theo chủ nghĩa “mackeno”, nhà thơ cần có thái độ trước những nguy cơ
tồn vong của dân tộc.
Gần đây, bà dịch gỉa Đinh Cầm Thi
ở Pháp “bốc thơm” hai nhà thơ một VK MỸ
– Đinh Linh và một VK Pháp -Đỗ Kh. :
“ Để lại sau lưng cội nguồn,quên
đi thân phận tha hương,cho nghệ thuật là quỹ đạo duy nhất của thơ...thơ không
có địa lý, dân tộc màu da, thơ không có tính từ...
Nếu đạt tới độ “vô tính” vậy thì chắc là tác phẩm viết ra người trong nước
không đọc đã đành mà mấy bác già tha hương cũng chẳng đọc, đám con nít thì
không rành tiếng Việt, vậy chắc chỉ còn
mấy anh “tây sồn sồn” coi với nhau và
“sướng” với nhau. Vậy thì còn gì là thơ .
03-08-2008
* thơ của thi sĩ Tản Đà
No comments:
Post a Comment