Bốn người đều là bạn bè một thời ở Bắc. Là cùng một lứa anh em chúng tôi, sống đến giờ đều trên tuổi cổ lại hy...
Các bạn tôi vừa nhắc tới vào Nam sau 1975. Tôi biết trong lòng cả 4 bạn đều muốn xây cho mình một sự nghiệp văn chương mà mỗi người chắc muốn đi mỗi cách.
Lúc rời Hà Nôi vào trong đó thì lòng bạn lâng lâng, đầy hăm hở (cuối những năm 1970, đầu 1980); song thời gian trôi mau đi, tuổi cao dần lên thì hình như đều thấy biết bao trở ngại trong khi con đường văn nghiệp xa ngái. Các bạn đều chưa hài ý với những hoài mong mình ấp ủ...
Kết cục có thể nói cả bốn người bạn yêu/say văn chương - báo chí của chúng tôi đều người ít người nhiều, có những nỗi buồn bã, cô đơn, hiu quạnh của số phận, của tuổi già...
Rồi người ra đi sớm nhất, cũng là người mạnh mẽ, hăm hở xông pha nhất, là Nghiêm Đa Văn (1997); kế đến đúng 10 năm trước là Nguyễn Lâm/Lâm râu (2005); rồi cách đây 4 năm là Trần Hoài Dương (2011); và mới đây, Nhật Tuấn (6/10/2015).
Bạn bè dần ít đi, buồn nhiều cho người ở lại...Nhưng đó là cuộc sống, là quy luật của muôn đời, ai tránh được...
Nói như anh bạn Lân kính, đồng môn với tôi trong Sài Gòn, một trong những người gắn kết được các mối bạn bè Nam - Bắc, cũng là người kể ra được rất nhiều những cuộc ra đi vĩnh viễn của bạn bè, anh thường nhắc rằng, giờ ngồi được với nhau lúc nào thì cố gắng đi tới với nhau, bởi đến lúc muốn thế mà rồi cũng chịu đấy các vị ạ...