Monday, May 26, 2014

Lê Minh Phong


 Chim và người  sơn dầu trên bố, 60x80cm, 2013
                ( tranh củaLê Minh Phong )

                                                                     
Đừng đi





Em.

Đừng đi. Làm ơn.

Anh đã tưởng tượng.

Anh đã tưởng tượng đêm tối chính là tóc em. Nhưng khi anh vuốt lên mái tóc đó thì bóng tối biến thành mực đen nhỏ xuống mắt anh.

Anh.

Anh à. Mười năm qua em không thấy quê hương.

Tóc em rối quá. Anh thì thào trong đêm. Và giữa đêm khuya anh đã mở toang lồng ngực để những đám mây ấy bay đi. Chúng sẽ bay là là trên những cuộn thép gai đầy máu trước khi tan biến vào điểm giao nhau giữa sáng và tối.

Mười năm qua em đi đâu? Anh yêu những giấc mơ ấy của em. Những giấc mơ rất lạnh lùng và cả những giấc mơ rất nồng ấm.

Đôi khi anh mở toang thịt da mình ra nhưng anh vẫn không nhìn thấy được mình.

Và em ơi, ngoài kia, chắc bông lau đã nở trắng trời.

Thế giới ngoài kia có những cánh của rộng lắm phải không em? Mỗi lần nhìn thấy những cánh cửa xuất hiện trên những bức tường phía trước anh lại đứng dậy và bước đi. Rồi anh chạm phải những giới hạn. Thịt da anh dính chặt vào tường. Những vòng xích dưới chân anh rung lên chát chúa. Anh lại hoan lạc với những vết lở loét trên thân thể đỏ lòm thịt thơm.

Anh. Không có một rừng lau nào cả, không có một đồi lau nào cả, một bông lau cũng không. Màu trắng đó không có thực. Anh quay về đi.

Về đâu?

Trong ngực anh có một con chim nhỏ. Anh đặt tên nó là Mây trời bữa nọ. Anh hỏi nó về những bông lau, về những rừng lau và về người con gái cài hoa lau trên tóc. Nó nói với anh về những ảo ảnh, về những điều ngụy tạo và những giấc mơ đầy mộng mị dối lừa.

Em đừng đi. Mười năm qua anh đã chờ đợi.

Và ngoài kia bông lau lại nở trắng trời.

Những vòng xích ngày càng lún sâu vào da thịt anh. Anh ngợi ca những vòng xích dưới chân anh, anh ru những vòng xích trên cổ anh im ngủ. Anh hát cho chúng nghe về những đám mây trên chiếc cầu vồng đa sắc đàng điếm.

Anh. Thức dậy đi. Quay lại đi.

Họ lại mang đến cho anh những vết chém. Họ nói anh hãy ngốn nó và đừng bao giờ mơ mộng nữa. Anh đắp những vết chém đó lên ngực anh. Anh nghe chúng nói về những tiếng gào trong đêm, về loài sâu im ngủ trên những đồi lau và về cả những ngục lao tăm tối.

Ngoài kia chắc bông lau đã nở trắng trời.

Mười năm qua em đã đi đâu? Chân trời đó rộng lắm phải không em?

Và bây giờ em đã trở lại. Nhưng em nói em sẽ bỏ đi. Cứ đi đi nếu điều đó làm em vui. Còn anh, anh vẫn ở đây hát ru những vòng xích và ăn những vết chém mà họ mang tới cho anh. Anh sẽ làm tình với những vết chém đó để chúng được sinh sôi. Và những vết chém mới sâu hơn sẽ ra đời. Anh sẽ có hàng trăm ngàn vết chém. Chúng nô đùa trên tóc anh, chúng chui vào mắt anh và nhảy múa. Chúng sẽ nói với anh về những ảo tưởng và về cái thói mơ mộng nhà quê nghèo nàn của anh. Anh rải chúng khắp trần gian. Anh nói với chúng: hãy đi tìm em, hãy bám lấy xiêm áo của em và nói với em về tình yêu, về lòng trắc ẩn và về những tiếng cuồng nộ trong mắt anh.

Đừng.

Đừng đi. Mọi thứ tự dưng mờ quá em ơi.

Váy em còn đó phải không? Đốm sáng nhỏ nhoi đó là váy em phải không?

Nếu em biến mất anh sẽ thét lên và anh sẽ thức giấc. Anh không muốn mình thức giấc. Anh không thể ngốn thêm một vết chém nào nữa. Hãy để anh ở lại với những giấc mơ không hình dạng của anh. Hãy để anh được nhìn em cài hoa lau trên tóc.

Đừng bắt anh nhìn thấy những song sắt ấy, những bờ tường đầy máu ấy. Anh sẽ lại phải đập đầu vào tường đá, phải nghe tiếng máu anh phun ra và nghe trong tim mình mòn ruỗng.

Anh, mười năm qua em không thấy quê hương. Thức dậy đi anh. Em sẽ nói với anh về những đám mây đó. Những đám mây đó được làm bằng gì anh biết không? Chúng được làm từ những giấc mơ màu trắng của anh. Chúng không có thực.

Hãy để anh ở lại với những giấc mơ của anh. Đừng đi. Anh hứa sẽ nói với em vì sao anh gọi em là người con gái cài hoa lau trên tóc.

Và mình sẽ cùng nhau viết nên huyền thoại của chúng mình.

Được không?