Friday, May 16, 2014

truyện Lê Quỳnh Mai





GREEN TABLE – Oil on Canvas 36 x 36
Artist: Nguyễn Trọng Khôi – Collector: Lê Quỳnh Mai
Copyright by Lê Quỳnh Mai 


CÂM


Ngày gặp người đàn ông có đôi mắt đẹp che khuất dưới hàng mi rậm. Biết mình không là đá. Tôi muốn nói với anh bằng ngôn ngữ của loài người khi yêu nhau. Nhưng lại không có khả năng diễn tả được những cảm nhận phát xuất từ trái tim của một người câm. Bố không bao giờ muốn đứa con gái duy nhất học ký âm dành cho người tàn tật. Chỉ dạy ký hiệu riêng đặt ra. Thừa hưởng khả năng xử dụng cả đôi bàn tay cầm cọ. Chúng tôi sống bằng những bức tranh mang gởi bán dưới thành phố. Rất ít khi tôi xuống nơi ấy vì không muốn bị đùa cợt. Một người câm không có khả năng tự vệ trước sự tàn nhẫn chà đạp của tiếng người.



Ngày gặp nhau trên căn nhà nhỏ ở ngọn đồi này. Anh đưa tay nắm. Tôi lùi lại đứng nhìn chết sững rồi quay lưng chạy ra sau bếp. Tim như ngừng đập tự lúc nào. Vườn hoa bên hông nhà ngày hôm qua mới nở bung những cánh hồng khi mùa đông vừa dứt. Từ ngày Mẹ bỏ đi. Tôi thường xử dụng cả hai bàn tay vẽ lên khung vải những cánh hồng vàng mà phần gai có những vệt máu đỏ đọng lại. Những người đàn bà yêu hồng vàng. Là những người đàn bà có trái tim phản bội và đam mê bất tận. Mẹ không phản bội. Nhưng chỉ là không chịu đựng được khi nhìn thấy tội lỗi ẩn hiện trên khuôn mặt tảng đá câm. Tôi cũng yêu hồng vàng. Và biết trong dòng máu của mình thừa hưởng cái đam mê vượt ra ngoài lễ giáo của loài người. Tôi yêu anh. Như mỗi sáng nhìn xuống đồi chờ anh trở lại. Như mỗi chiều thấy hụt hẫng khi anh bắt đầu quay lưng đi theo triền dốc xuống thành phố. Cứ như thế. Tình yêu tôi dành cho người đàn ông có thân thể thật nồng nàn quyến rũ mỗi ngày nhiều hơn một chút. Anh thường bắt đầu bỏ thành phố dưới ấy lên ngồi bên giá vẽ. Những lúc có anh bên cạnh. Như bừng sống lại sau cơn chết rũ. Tôi bắt đầu miên man bằng cả hai bàn tay mà không biết vẽ hình thể hay đề tài nào. Chỉ biết sau khi dừng cọ thì mới khám phá ra mình đang vẽ tình yêu.


Sinh nhật tôi. Tuần lễ thứ ba của mùa lá xanh bắt đầu bừng sức sống. Anh hôn tôi vào buổi chiều hôm ấy trước khi trở về thành phố. Như chết lịm trong thân thể rắn chắc và kiêu hãnh của người đàn ông có màu mắt nâu trong suốt. Tôi bắt đầu dẫm vào vết chân cũ. Giống ngày Mẹ vừa mười tám tuổi. Khi rời khỏi nhau. Anh ngồi rũ dưới gốc cây. Như con báo đen bị thương sau lần gặp phải thợ săn bắn trúng. Còn tôi. Tôi ú ớ cố gắng phát ra tiếng người. Em yêu anh. Nhưng càng cố gắng tôi càng thấy ở lồng ngực đau nhói. Âm thanh ấy chuyển trong cơ thể như điệu luân vũ tích tụ về trái tim của tảng đá câm. Cho đến khi nhận ra đôi môi mình có vị mặn và chát. Hơi ấm của dòng nước chảy từ khoé mắt làm gò má giật lên. Lần đầu tiên trong đời sống. Tôi biết khóc. Và đã khóc cho đến khi anh hốt hoảng nhận ra rồi đứng bật lên kéo tôi đẩy sát vào gốc cây sồi to tướng trước cửa nhà. Anh hôn tôi ngấu nghiến. Trên mặt mũi. Trên khắp thân thể. Cho đến khi cảm thấy đau thốn như có vật gì xuyên qua phần thiếu nhất trong thân thể phía dưới. Tôi bấu chặt vai anh. Hai bàn tay thường ngày xử dụng cho giá vẽ và cây cọ sơn bỗng nhiên không còn thừa thãi. Tôi cào cấu lưng anh mỗi lần phần thừa của thân thể anh làm phần thiếu của mình đau thốn. Cho đến khi tôi hoảng hốt nhận ra phần thiếu của thân thể mình phía dưới chảy ra dòng nuớc ấm trắng đục xen lẫn những sợi li ti màu đỏ sền sệt. Như chất hồ khuấy hư vì quá lỏng để dán khung tranh vẽ. Cho đến khi nhận ra cái lạnh đang mơn trớn thân thể mình. Là lúc anh buông tôi ra người ướt đẫm. Ánh mắt nâu trong. Giống như lúc đùa nghịch bị bắt quả tang phạm tội. Anh bắt đầu ve vuốt từ trên cổ cho đến hai bàn chân. Không nói một câu nào. Buổi tối hôm đó. Tôi ngồi lặng lẽ trước cửa sổ nhìn ra bóng đêm sau nhà. Những bụi hồng vàng bắt đầu nở bung từng cánh.


Những ngày kế tiếp. Trở lại mang những hộp nhỏ đựng đầy son phấn. Anh muốn dắt tôi trở về thành phố sống với tiếng người. Hân hoan vì hạnh phúc anh cho. Hai bàn tay tôi bắt đầu tập viết thứ ngôn ngữ của tình yêu. Anh nói con người thường giả dối lạm dụng loại ngôn ngữ này để lừa bịp lẫn nhau. Lừa bịp chính bản thân họ. Và dạy tôi hãy viết những gì muốn viết. Lần đầu tiên tôi viết được chữ V. Qua ngày kế tiếp kéo dài chân chữ V thành chữ Y. Anh cười. Nói nếu tôi được đi học chắc sẽ thông minh lắm. Tôi vẽ hai chữ V và Y quyện vào nhau. Tình yêu và hòa bình. Hai mẫu tự lồng vào ngón trỏ và ngón giữa. Ánh sáng mặt trời làm mắt anh trong một mầu nâu xuyên thấu tâm hồn tôi. Và anh cầm cây cọ vẽ thêm trái tim bên cạnh. Bố vẫn không biết hai đứa yêu nhau mỗi ngày như vậy trên ngọn đồi khi vắng nhà. Những lúc thân thể tôi rướn lên đón nhận phần thừa của anh ấn sâu vào. Là lúc nỗi nhớ Mẹ hòa lẫn niềm hạnh phúc bất tận. Làm tôi nghe như tiếng mình la hét vang cả vùng đồi cỏ úa vàng đang bắt đầu trổ lên xanh biếc. Tiếng la hét trong tôi biến anh thành con báo đen lành vết thương sau lần bị tên bắn trúng. Hai đứa hòa nhập vào nhau như một.


Ngày nối tiếp ngày. Tranh gởi bán dưới phố được chú ý nhiều hơn. Bố cũng ngạc nhiên không kém. Chỉ có anh hiểu tại sao loài người dưới thành phố thích tranh như vậy. Nửa phần người trong tôi thường xuất thần vẽ sau khi thân thể được bù đắp no đủ. Tôi vẽ dưới chân anh một vòng dây gai sắc nhọn. Những dây gai làm đôi bàn chân chảy máu có lần. Có khi tôi vẽ lên ngực trần phía bên chỗ trái tim anh đang đập. Một khuôn mặt mang hình nửa mặt trăng nửa mặt trời. Biểu tượng cho nửa ngày nửa đêm. Biểu tượng cho loài người có hai mặt sáng tối. Có lần tôi vẽ lên lưng trần của anh những hình thù kỳ quái mà chính tôi không hiểu được. Khuôn mặt trẻ con nằm giữa cánh hồng vàng làm nhụy hoa. Khuôn mặt trẻ con. Mà có lần anh giận dữ ném tung những cây cọ sơn xuống thung lũng khi biết ra bị đùa nghịch chế nhạo không ngừng. Những cây cọ sơn tôi để dành từ ngày bắt đầu vẽ hai chữ V và Y. Rồi anh gạch lên khung vẽ bức tranh tình yêu một chữ X. Giống như bức tranh hoàn toàn vô dụng. Vì tác giả của nó không có tài và kém tự tin. Mặc dù tôi đã cố gắng tô điểm tình yêu bằng những màu sắc không ai tưởng tượng ra được.


Khi anh trở về dưới thành phố với tiếng người chiều hôm đó. Tôi ngồi lặng lẽ trước giá vẽ hàng giờ dù gió đầu xuân làm hai bàn tay lạnh buốt. Không khóc. Không nhìn khi anh bỏ đi xuống núi. Hai bàn tay bắt đầu cầm cọ vẽ lại bức tranh tình yêu trong trí tưởng tượng của mình. Nhưng lần này. Tác phẩm tình yêu trên giá vẽ mang thêm một vết dài màu đen bên cạnh bởi khả năng diễn đạt của một tảng đá câm không làm anh hiểu được. Rồi tôi vẽ khổ đau của mình quyện trong máu hòa lẫn với màu của biển. Hi vọng tiếng người sẽ tha thứ cho tình yêu của chúng tôi. Chỉ có tình yêu và tha thứ mới có thể xóa tan hận thù và đau khổ. Lúc ấy. Anh dắt tôi trở về dưới thành phố. Chúng tôi sẽ có những đứa con xinh xắn đẹp như cánh hồng vàng.


Có lần mang giá vẽ dắt anh đi xuống con đường tắt xuyên qua lộ để vào thành phố. Con đường tôi thường ra đấy ngồi một mình dưới tàn cây rủ lá vào những buổi trưa nắng gắt. Dùng bàn tay trái của mình quệt sơn chung quanh thân thể anh trên lớp vải mà hai đứa dùng làm khăn trải trên mặt đất. Khi cây cọ trên tay phải có màu đỏ máu vừa kết thúc đường song song với màu đen mù mịt kéo từ bàn tay trái. Thì cũng là lúc anh quay người trườn lên kéo thân thể tôi ập xuống. Như con báo đen vừa bắt được mồi. Tới tấp. Hung hãn. Điên cuồng. Chúng tôi bắt đầu vẽ số sáu ngược trên hai thân thể không còn mảnh vải. Và cứ thế. Tôi nghe như mình đang bay chơi vơi giữa không khí. Cho đến khi mang cảm giác bầu ngực trần căng cứng vì những dấu răng sắc nhọn. Cho đến khi hai đứa cùng quay đầu trườn lên người nhau. Nhồi lên. Ép xuống. Không đau thốn. Như lần đầu tiên bị vật cứng đâm thật mạnh vào nơi chốn ấy. Cảm giác hoan lạc dâng lên tột cùng. Sóng nhấp nhô. Tôi đón nhận lớp sóng màu trắng đục đang tràn lan trong phần thiếu. Rồi anh hôn lên đó. Tôi cũng hôn lên phần thừa của con báo đen. Như anh dạy. Chập chững đón nhận thêm bài học tự nhiên của hai giống khác nhau. Tò mò. Thích thú. Thèm muốn. Anh dạy cho tôi biết trong thân thể mình có bản năng đòi hỏi và dâng hiến. Anh cũng hiểu được ngôn ngữ câm. Khi những ngón tay bắt đầu di chuyển trên thân thể còn chưa dứt cơn khát trong buổi trưa hè nóng như lửa đốt. Hai đứa tôi lăn lộn trong tận cùng của tuyệt vọng mù khơi. Rồi con báo đen nằm phủ phục dưới chân con nai sau khi đã no say đầy đủ. Tôi trổi dậy nhìn chung quanh. Không có tiếng chân. Không có tiếng người. Chỉ có tiếng gió vi vu. Âm thanh sắc lạnh. Tôi rùng mình. Mang cảm giác của một tử tội trước giờ hành quyết.


Buổi chiều hôm ấy mang tấm vải trở về. Trên nền bê bết hai màu đen đỏ mà hình như có xen lẫn vài vệt trắng ngà. Hai bàn tay tôi không ngừng trên giá vẽ tô đậm màu đen thành nửa thân hình con báo phía dưới. Nửa trên mang mặt người. Còn lại đọng toàn màu máu loang lổ khắp bức tranh. Tôi thấy hình dáng mình tan biến thành màu trắng đục nhỏ li ti. Nhiều ngày sau đó. Bức tranh mang hình nửa người nửa thú vẫn chưa hoàn tất. Bởi tôi không biết phân chia đâu là ranh giới cần dừng lại.


Trời tháng sáu ngày mưa ngày nắng làm cả hai điên đảo yêu nhau mỗi khi gặp mặt. Anh bắt đầu học vẽ. Bắt đầu nhúng cây cọ quét những vệt sơn lên thân thể tôi. Cũng có lúc giá vẽ chờ đợi sự chiếm đoạt của cây cọ sơn. Tôi trở thành bức tranh sống mang hình tượng nhục thể của loài người. Hai đứa tôi hòa lẫn vào nhau thành một. Lăn lộn trong tận cùng vực thẳm mù khơi. Càng đau đớn vì tội lỗi. Càng cầu xin được tha thứ. Chúng tôi như không tìm được lối về. Sợ hãi. Càng sợ hãi. Tuyệt vọng. Càng bám víu vào nhau như khung và cọ vẽ. Không thể nào tách rời ra được. Buổi trưa hôm ấy. Trời nắng gắt. Gió hè không đủ làm dịu cơn nhiệt trong hai thân thể. Anh kéo tôi đẩy vào nhà tắm. Bắt đầu cho một ngày tập vẽ. Tôi dạng hai chân ngồi trên thành bồn. Ngón tay trỏ lần kéo từ phía dưới ở khoảng tối đen đi lên. Ngón tay tôi đến đâu anh theo bằng đầu cây cọ sơn đến đấy. Ngón tay đi về nơi nhịp tim thở rồi dừng lại. Tôi muốn hét lên thật to cho không gian thời gian lắng nghe tình yêu thoát ra tự trái tim của một con người. Nhưng không ai hiểu. Tôi đau đớn. Nỗi đau đớn của một kẻ tàn tật. Biết yêu mà không nói được tiếng người. Rồi bàn tay tôi buông thõng. Nét cọ anh chập chững đi thành vòng tròn chung quanh trái tim bé nhỏ. Càng đau đớn. Tôi càng mong chờ đầu cây cọ sơn đi mau về nơi chốn cũ tối mù. Chỉ ở nơi ấy. Tôi mới có đủ khả năng diễn đạt mối tình dành cho anh phát xuất tự óc não phát xuất tự con tim. Chỉ ở nơi ấy. Tôi mới thể hiện được chức năng không tàn tật của mình. Chỉ ở nơi ấy. Tôi mới nói được tiếng người. Em yêu anh. Khi cây cọ trên tay anh dừng lại. Cánh hồng màu đen thăm thẳm. Tình yêu của hai đứa tôi là màu đen. Tối mịt. Tôi nghe như có tiếng nước chảy trong thân thể. Bắt đầu như tiếng gõ của đồng hồ treo trên tường ngoài nhà bếp. Tắc. Tắc. Tắc. Tắc. Rồi từ từ càng lúc càng dồn dập những tiếng tắc tắc tắc tắc. Cho đến khi nghe như tiếng nổ bung lên. Vỡ òa.Và tôi lịm đi vì hai phần thiếu dư vừa bù đắp cho nhau. Thật đầy đủ. Khi cánh hồng đen nhạt nhòa vì màu trắng đục. Cũng là lúc thân thể tôi được phủ đầy những bọt bong bóng nhờn. Anh bắt đầu chùi cho sạch vết tích của cánh hoa hồng đen nằm ở phần dưới. Chà xát da thịt. Càng lúc càng mạnh. Như muốn tẩy xóa phần thú trong thân thể tôi bằng những giọt nước tóe ra từ vòi sen trong bồn tắm. Nhưng cơn thèm muốn lại chiến thắng. Tôi gác chân lên vai con báo. Anh bắt đầu hung hãn như ngày đầu dưới gốc cây sồi trước cửa nhà. Thú và người tìm nhau trong hoan lạc. Sóng vỗ về. Tới tấp. Thật nhanh. Con báo đen càng hung hãn. Tôi càng chơi vơi như bị lớp sóng cuốn ra tận ngoài khơi xa tắp. Không lối về.


Lần cuối. Anh nói không muốn nhìn mặt khi hai đứa cởi từng khuy áo cho nhau. Tôi quay lưng lại chống tay lên thành ghế. Cơn điên cuồng. Chỉ bắt đầu hạ xuống. Khi tôi nghe tiếng trong tim mình rên rỉ từ từ la hét liên tiếp trong một khoảng thời gian nào đó. Rồi chỉ tỉnh lúc anh cắn bả vai đau điếng. Quay đầu trở lại. Hai đứa hôn nhau đắm đuối. Nhưng trong ánh mắt con báo đen lúc ấy. Tôi chụp bắt được bóng mình trần truồng ẩn hiện. Cái bóng của hình tượng nhục thể không có đầu trong sự khoái lạc đang dâng cao của con báo đen đã bắt được mồi. Và tôi khóc.


Tôi không biết thế nào là tình mẫu tử bắt đầu từ khi Mẹ bỏ đi không về. Hoàn toàn bị quên lãng bởi loài người. Lâu dần như quên ngôn ngữ chính là tiếng người dù khi nghe vẫn hiểu người ta bàn tán về Mẹ. Không nói ra thành tiếng như những người chung quanh. Tôi chỉ nói ngôn ngữ riêng. Ngôn ngữ của một thiếu nữ câm. Những ngày cuối xuân. Ánh nắng mặt trời chói lòa xuyên qua những kẽ lá in xuống mặt lộ làm thành những hình thù ngộ nghĩnh. Tôi thường đi xuống phía dưới chân đồi có rải rác những ngôi nhà không lớn lắm vào buổi sáng. Ngồi thu gọn. Tò mò nhìn khuôn mặt người qua lại. Từng người. Từng người. Họ như đang thì thầm chế diễu một tảng đá câm có linh hồn. Tôi đoán như vậy sau lần biết mình là đứa con không bao giờ được chấp nhận sống trong xã hội loài người. Tôi đau đớn về bản thân mình từ khi hiểu được tiếng người.


Có những ngày đau khổ đến cùng cực. Ngồi lặng lẽ bất động một mình bên cửa sổ nhìn ra sau nhà. Thung lũng thăm thẳm có khi là cứu cánh cuối cùng tôi nghĩ đến. Thung lũng mang những chiếc lá xanh lá vàng cuốn vòng theo chiều gió. Bay xoắn lại như chiếc phễu lọc sữa đậu nành vào những ngày gió lớn. Chỉ có duy nhất một con đường giải thoát. Biến mình thành chiếc lá xanh. Trốn loài người. Trốn khổ đau. Trốn cô đơn. Trốn thời gian. Trốn không gian. Tôi thường nghĩ đến giấc mơ làm chiếc lá mỗi khi nghe tiếng người tàn nhẫn nói về Mẹ. Lúc ấy. Hai bàn tay cầm cọ sơn vẽ vòng chung quanh cổ. Những cánh hoa hồng vàng nhỏ li ti nối nhau bằng vòng dây thừng màu xanh cánh lá. Vẽ hai bên cổ tay vòng dây thừng xoắn quanh. Phía trên đôi chân trần cũng hai vòng dây thừng nâu đậm. Tôi. Tội nhân đau khổ của tiếng người. Rồi nhảy múa trước gương cho đến khi mệt lả. Thân tôi cũng giống như cánh lá bị cuốn tận đáy thung lũng. Cứ thế. Xoay vòng tròn chung quanh bàn ăn. Chờ anh đến. Chỉ có anh bên cạnh. Tôi mới mang cảm giác an toàn. Chỉ có anh bên cạnh. Tôi mới nguyên vẹn không tật nguyền. Chỉ có anh bên cạnh. Ước mong biến thành chiếc lá xanh mới tan dần. Chỉ nghe anh nói đi tìm cái chết là một điều tồi tệ nhất. Tôi mới nguôi dần cơn mơ nằm sâu dưới thung lũng. Những lúc nhìn tôi nhảy múa với đôi bàn tay còn cầm hai cây cọ. Anh ngồi lặng lẽ không nói. Ngón tay gõ nhịp. Vang mặt bàn.


Mùa thu làm vùng đồi chung quanh óng vàng lên những chiếc lá sắp lìa cành. Buổi sáng tôi thường đạp lên xác lá khô. Tiếng gió thổi như thầm thì một điều gì không rõ. Những khuôn mặt người. Nói. Cười. Và tôi. Hoàn toàn cô độc. Lặng lẽ một mình. Mẹ bỏ đi trong ngày mưa tầm tã. Nếu tiếp tục sống với nhau. Hai người chỉ tạo thêm những tảng đá câm. Tôi níu tay gọi mẹ đừng bỏ con. Nhưng không có khả năng giữ Mẹ lại. Bởi tiếng nói phát ra từ trái tim tôi là ngôn ngữ của tảng đá câm. Ngôn ngữ mà loài người không bao giờ hiểu được. Tôi bất lực hoàn toàn không có khả năng giữ được tình mẫu tử cho mình. Có lúc tôi thù ghétcái tôi đến tận cùng. Tôi biết như vậy bởi thấy hai bàn tay mình múa rối bời trên khung vải bố mà không ra một hình thù nào cả. Khi ngừng lại. Trước mặt. Trên giá vẽ. Chỉ toàn là những màu nóng. Những lúc ấy bố ngồi lặng lẽ ở bên cạnh tiếp tục vẽ bằng tay trái một màu lạnh. Màu của biển. Mênh mông và vô tận.


Ngày Mẹ bỏ đi. Chúng tôi đi tìm dưới thành phố nhưng bị người ta xua đuổi. Chế diễu bố là thằng thú vật. Trên đường trở lại căn nhà thế giới riêng của hai cha con. Bố khóc. Lấy tay rờ lên mặt thằng thú vật. Tôi cười. Câm đôi khi là niềm hạnh phúc. Nếu không tôi cũng có nước mắt đau khổ của một kiếp người. Khi tiếp nhận những hành hạ tinh thần bằng tiếng nước tôi. Cho đến ngày gặp anh. Tôi mới được nếm vị mặn của dòng nước mắt trên khuôn mặt tật nguyền. Khuôn mặt của kiếp nửa người . Gió thu mỗi lúc càng thổi mạnh. Tôi nghe máu di chuyển trong thân thể như điệu luân vũ cuối cùng. Ngày từng ngày. Sáng từng sáng. Trưa từng trưa. Ngày chuyển tiếp ngày bằng bóng tối dày đặc. Tôi chờ anh trở lại dù biết chờ đợi là cực hình kinh khủng nhất. Mỗi buổi sáng sau khi thức giấc. Khoác áo choàng ngồi trước giá vẽ. Hai bàn tay bắt đầu cầm cọ viết lên khung vải chữ V xen kẽ chữ Y. Bàn tay trái nối tiếp bàn tay phải miên man không dừng lại. Cho đến khi nhận ra mình đã vẽ chữ V và chữ Y chổng ngược trở lại bằng hai màu đen trắng. Tôi tiếp tục là tảng đá câm sau ngày anh đi không trở lại.


Cứ như thế thời gian trôi nhanh. Mùa đông mang đến một màu tuyết trắng xóa chung quanh nhà trên ngọn đồi cao hơn thành phố. Đông năm nay lạnh buốt. Ngày hôm qua tôi ra đắp hai hình nhân trước cửa nhà cho đến tối mịt. Sáng nay qua làn cửa kính. Hai người tuyết đứng sừng sững quay mặt nhìn xuống đồi như chờ đợi người thân trở về. Gần cuối đông trời bắt đầu lên nhiệt độ. Tuyết rơi từ chiều thứ bẩy không ngừng. Những cánh tuyết mỏng manh bị thổi tung bay tứ phía chưa kịp chạm mặt đất đã tan thành bọt nước. Tôi thích đứng ngửa mặt lên trời vào những lúc như thế. Để đón nhận cảm giác đau đớn của bụi tuyết tan vào hư vô. Sau khi nhảy múa đùa nghịch không ngừng tìm cách len lỏi vào từng sợi tóc của loài người. Nhiệt độ càng lúc càng lên cao. Sáng chủ nhật tuyết ngừng rơi cũng là lúc những giọt mưa mùa đông đổ xuống. Khi cơn mưa nhẹ hột không còn nữa. Nhiệt độ tự nhiên xuống thấp như giữa tháng giêng. Lạnh buốt. Cơn lạnh kéo dài. Cho đến khi những cây trụi lá biến thành cây crystal trong suốt như nước đá. Và cả vùng đồi trở thành sân trượt băng rộng lớn. Những năm có verglas như vậy. Tôi thường đứng rất lâu trong cửa kính nhìn cây sồi trước hiên nhà. Nhưng chưa bao giờ thể hiện được đúng hình ảnh một cây crystal trên giá vẽ. Sau trận verglas ngày chủ nhật. Tuyết bắt đầu chảy từ từ thành nước. Tôi không còn mang cảm giác chờ đợi nữa.


Những ngày đông thiếu anh. Tâm hồn chìm sâu xuống tận đáy vực thẳm. Tôi nghe như tiếng mình vọng lên cầu cứu loài người. Tôi đớn đau hơn ngàn lần ngày anh chưa hiện hữu trong đời sống của một người tàn tật. Có ngày điên cuồng vì nhớ. Đôi bàn tay vẽ rối bời những hình thù kỳ quái. Rồi tôi dùng dao rạch nát những bức tranh vừa vẽ được và nghe như thân thể điên cuồng trong cơn khát vọng. Tôi thèm nghe tiếng anh. Thèm nghe tiếng người. Thèm được yêu thương vuốt ve từ đôi bàn tay của người đàn ông có bản năng hung hãn. Thèm nghe mùi đàn ông của anh. Người đã biến tôi thành đàn bà năm mười tám tuổi. Cơn thèm muốn của phần thú làm kiếp nửa người điên đảo từng ngày. Có lần nằm thu mình trong bồn tắm. Tôi nhìn thấy mình cầm cọ vẽ. Dạng hai chân theo điểm tựa trên tường. Bàn tay chập choạng đi về chốn tối mù. Tôi làm tôi sung sướng. Như ngày chúng tôi mang hạnh phúc cho nhau. Ngón tay lần theo thân thể. Từ trên đôi môi không còn biết khóc. Mò mẫm kéo theo đường song song với một tay cầm cọ. Đi xuống hai bầu ngực trần. Rồi như phản xạ. Cây cọ lần theo về chốn tối mù. Vẽ cánh hoa hồng đen. Như ngày anh bắt đầu tập vẽ trên thân thể mình. Tôi nhắm mắt tìm lại cảm giác của những ngày hoan lạc xưa cũ. Cây cọ bắt đầu len lỏi đi vào chốn tối mù. Càng len lỏi vào tận cùng sâu thẳm. Khoái lạc càng từ từ xâm chiếm từng phần thân thể. Nhưng dù cảm giác thèm muốn được cây cọ bồi đắp một phần. Tôi càng nhận ra không bao giờ trong đời sống còn lại. Tôi có thể tìm được cảm giác ngày cũ. Không có phần thừa của anh nhập lại. Tôi chỉ là một sinh vật không đầy đủ. Không có phần thừa của anh bồi đắp. Tôi trở lại kiếp nửa người. Không có phần thừa của anh. Phần thiếu trên thân thể tôi chỉ là tàn tật. Và. Không có thân thể anh quấn chặt. Tôi. Không còn là tôi nữa.


Những ngày nhận ra sự thật. Tôi hốt hoảng điên cuồng. Có khi xé nát tung lớp áo đầm đang mặc và đứng trước gương. Hai tay cầm cọ vẽ những lớp sóng lên đôi ngực trần. Một lớp. Hai lớp. Ba lớp. Bốn lớp. Sóng dồn lên nhau. Cuốn thân thể trần truồng ra ngoài khơi xa tắp. Tôi nghe tiếng mình gào thét gọi tên anh trong tận cùng của mênh mông biển cả. Tiếng gào thét càng lúc càng vang dội làm đôi bàn tay quơ lên đập nát mặt kính. Tôi thù ghét tôi. Tôi thù ghét tấm gương trước mặt. Nếu không có nó. Tôi vĩnh viễn không biết hình hài mình ra sao. Chắc sẽ hạnh phúc hơn nhiều. Có khi tôi nghe tiếng mình gọi tên anh vang vọng trên khắp ngọn đồi phủ đầy tuyết. Có đêm không ngủ được. Ngồi trên chiếc ghế mà lần cuối anh cắn bả vai khi tôi chống tay quay lưng lại. Tiếng tíc tắc của đồng hồ lẻ loi làm bóng đêm dày đặc biến thành nhà mồ của một người tàn tật. Tôi câm. Vì cha mẹ là hai anh em ruột. Tôi câm. Vì bố mẹ cùng một dòng máu sanh thành. Tôi chơi vơi trong đau khổ. Thèm muốn. Nhớ thương. Thù hận. Còn anh. Anh ở đâu. Sao không trở về cho tôi dâng hiến kiếp nửa người. Sao anh không trở về như lời đã hứa.


Ngồi trước bàn mở hộp trang điểm có những loại phấn đặc biệt vẽ trên khuôn mặt người. Bắt đầu bằng cách trộn bột và keo đắp lên che khuất hai lông mày. Khuôn mặt phẳng lỳ trơn nhẵn trên gương phản chiếu lại. Làm tôi bật cười lên khô khan. Rồi trộn phấn bột bằng cọ vẽ trước khi cầm bút chì đen chấm ở trung tâm điểm trên chân tóc giữa trán. Tôi kéo dài xuống một đường đi qua sóng mũi. Vẽ cong thành cái miệng cái mũi con người bắt đầu ở nhân trung cho đến cằm chia đôi khuôn mặt của mình thành hai. Lại bắt đầu từ chân tóc bên cạnh đường đã vẽ kéo một đường cong theo mang tai chạy dài xuống cằm. Bên mặt và bên trái. Khuôn mặt phẳng lỳ nhẵn thín bắt đầu có bóng dáng người. Tiếp tục cầm bút phấn quét lên phía má bên trái. Cho đến khi dầy đặc một màu trắng và mầu xanh nuớc biển bên phía đối diện. Tiếp tục làm công việc cuối cùng. Cho mặt ngày có ánh sáng chói lòa bằng bụi kim tuyến. Mặt ngày mà loài người hãnh diện về mình không ít. Có khi lại hãnh diện những điều không có thật. Ngôi sao nhỏ và ánh trăng bên mặt đêm làm mặt ngày bị che khuất. Bởi đêm về không ai che dấu được phần tâm linh sâu kín của riêng mình.


Tôi miệt mài vẽ. Cho đến khi trước gương xuất hiện một khuôn mặt khác xa tảng đá câm mà tôi thấy trong gương mỗi ngày. Đó là một thằng hề với hai mặt sáng tối của một kiếp người. Khi nốt nhạc cuối cùng của đoạn giao hưởng-Le mariage de Figaro-Mozart vừa dứt tiếng. Cũng là lúc bàn tay buông cây cọ vẽ xuống mặt bàn. Tôi đứng lên bước vào nhà bếp. Lần cuối cùng gặp nhau ở nơi này. Anh hứa sẽ tặng cái nhẫn bằng platinum để chúng tôi suốt đời ở bên cạnh nhau. Vì platinum không làm nhẫn méo mó như chất vàng thường. Muốn hai đứa sống với nhau như vợ chồng. Dù chúng tôi là hai anh em họ. Dù khuôn mặt anh giống bố như con ruột. Vì bác và bố là hai anh em song sinh. Lúc ấy tôi chống tay lên thành ghế. Không quay mặt lại và gật đầu. Ngày níu tay Mẹ ú ớ không thành tiếng cũng ở căn bếp này. Nơi chứng kiến sự đau khổ cũng như niềm hạnh phúc của một kiếp người tàn tật. Mẹ bỏ đi. Tuổi thơ tôi chôn vùi theo cát bụi. Anh bỏ đi. Thời thiếu nữ ngắn ngủi cũng không còn nữa. Nhìn lần cuối tất cả vật dụng chung quanh. Không gian. Thời gian. Với tôi. Hoàn toàn không còn giá trị.


Trong tuyệt vọng và cô đơn cùng cực. Mang bộ mặt nửa ngày nửa đêm. Nửa mặt trăng nửa mặt trời. Nửa người nửa thú. Khuôn mặt với đôi vòng nhật nguyệt. Tôi quay đầu bước từ từ ra cửa.






Lê Quỳnh Mai