Tuesday, June 16, 2015

thơ NGUYỄN HỮU HỒNG MINH





VĂN HÓA NGHỆ THUẬT

Hắn, biểu tượng
Đỉnh cao pháo đài
Đen cánh diều hâu, lông chim ó
Lưỡng tính thớ lợ thiếu vắng của hắn
Như nền văn chương xăng pha nhớt
Giải trí xốc hàng
Vú nhú, xu chiêng
Bầy hầy đám hề rửng mỡ
Can kiệt sinh lực
Những bài báo chữ đen kịt bù chóc
Vẽ rồng thêm rắn, cuốn chiếu thêm chân
Hổ giấy, gấu kiểng ba trợn
Văn hóa nghệ thuật
Tung hê, đàng điếm, đĩ bợm
Nhàu nhò như con cặt hết xí quách
Bừa phứa hết cỡ
Điên loạn, xú pắp, tẹc ga
Nghệ thuật phỉnh dụ lên ngôi
Đi hàng hai gò mả nghĩa địa
Hắn mê màu đen
Áo đen, tóc đen, bót đen, giày đen, vớ đen
Giọng đen, suy nghĩ đen, chữ đen, biên tập đen
Hàng vải đen, hàng da đen, giới tính đen...
Tuyền một màu thối rữa
Để quên đi con dòi giữa háng
Hắn thường mơ một con cặt vĩ đại
Cắm vào những cái lồn diêm dúa
Làm tình với tất cả các người đẹp trên thế giới
Cơn điên sủi bọt khoảng trống vắng giữa hai khớp háng
Cá nhà táng lên ngôi
Những cú đớp hiểm sâu, man rợ
Sự thù hận độc tài không hòa giải, không lý luận
Nghệ thuật văn hóa xếp hàng đi về phía sự hủy diệt - cái chết
Con cặt khổng lồ mọc giữa trán hắn...

Ngày mưa, Sài gòn 9.2010.
NGUYỄN HỮU HỒNG MINH
(Một bài thơ cũ)