BA BÀI THƠ TỪ SERBIA
RADE DRAINAC (1899-1943) là một thi sĩ giang hồ gốc Serbia, một gương mặt quen thuộc của các quán rượu Belgrade với cây vĩ cầm và những bài thơ mang ảnh hưởng
Apollinaire, Cendrars, và Essenin. Ông đã đi lính trong Thế Chiến Một, và hoàn thành tập thơ đầu tay “ Tiếng Cười Màu Tím” năm 1920. Ông mất sớm vì lao phổi.
Mấy bài thơ sau dịch theo bản Anh ngữ của Charles Simic,THE HORSE HAS SIX LEGS, (tuyển tập các nhà thơ Serbia), Graywolf Press tái bản có bổ sung năm 2010.
CHÂN PHƯƠNG
Không Đề
Tôi có cơn đói vô biên và suốt đời tay trắng.
Trên các nẻo thành phố về đêm tôi cầm vầng trăng trên mấy ngón tay
Và gửi lại nỗi buồn dưới cửa sổ bọn đàn bà vô phước.
Tôi muốn cho đi mọi thứ dù tôi chẳng sở hữu chi.
Tôi có cơn đói vô biên và suốt đời tay trắng.
Canh tri
Mỏ kẹt giữa nền trời con gà trống gáy
Trong lúc đầu tàu xe lửa phóng xuống các đồng bằng
vầng trăng với gã đi tuần đêm
dạo bước lần cuối trên đường phố nhỏ
rạng đông thơm mùi bánh mì nóng
trước mấy cổng nhà máy ngày mới chào đời
ngày bắt gặp tên ăn mày trên cầu
với giấc mơ của hắn rách tơi tựa áng mây thu
bằng hơi rặn cuối người đàn bà nơi bệnh viện
hạ sinh mặt trời ---
nụ cười trắng trẻo của hài nhi ---
mọi cánh cửa thành phố mở toang ngay lúc ấy
LÁ
Tôi đã đổi nhiều trạm bến:
mớ hành lý với mùa thu ở lại phía sau.
Bầu trời bây giờ khả nghi như lời nói dối lạng quạng.
Trong quán rượu thứ nhất tôi sẽ uống để quên
đã lôi tôi khỏi giấc ngủ bức thư muộn phiền.
Trên đường tôi lết thất thểu qua các doanh sở.
Lũ én đã bay đi, các máy đánh chữ ở lại.
Nơi chân trời hiện lên cây kèn trompết bằng khói.
Nhỏ như con bướm, một phi cơ vừa được phát minh.
Tín hiệu này tốt đấy. Bravo!
Trên nón tôi mùa thu đánh rơi chiếc lá ban đầu.
với giấc mơ của hắn rách tơi tựa áng mây thu
bằng hơi rặn cuối người đàn bà nơi bệnh viện
hạ sinh mặt trời ---
nụ cười trắng trẻo của hài nhi ---
mọi cánh cửa thành phố mở toang ngay lúc ấy
LÁ
Tôi đã đổi nhiều trạm bến:
mớ hành lý với mùa thu ở lại phía sau.
Bầu trời bây giờ khả nghi như lời nói dối lạng quạng.
Trong quán rượu thứ nhất tôi sẽ uống để quên
đã lôi tôi khỏi giấc ngủ bức thư muộn phiền.
Trên đường tôi lết thất thểu qua các doanh sở.
Lũ én đã bay đi, các máy đánh chữ ở lại.
Nơi chân trời hiện lên cây kèn trompết bằng khói.
Nhỏ như con bướm, một phi cơ vừa được phát minh.
Tín hiệu này tốt đấy. Bravo!
Trên nón tôi mùa thu đánh rơi chiếc lá ban đầu.
No comments:
Post a Comment