31. Lâu đài dưới đất.
Bà chúa bụng to.
Ở trong khu rừng Dẻ tốt tươi có một địa phận
do bọn Mối đất chiếm cứ.
Nơi này
có nhiều bụi cây Chó Đẻ xấu xí mọc cạnh những vũng nước đọng. Đất rừng luôn ẩm ướt.
Sau mỗi cơn mưa, từng đống lá mục nát, xôm xốp bị đảo lên bốc mùi tanh tưởi, hôi
thối không thể tả được.
Tôi tìm
thấy tổ Mối sau một bụi Chó Đẻ xơ xác. Hàng ngày bọn Mối thường ẩn trong tổ ở dưới
đất. Chỉ sau những trận mưa chúng mới kéo nhau lên đục khoét, phá phách. Tôi đào
bới một lúc thì tìm được một cửa hầm dẫn xuống tổ. Đó là một cái lỗ đen ngòm, sâu
thun thút, phảng phất xông lên hơi lạnh rờn rợn.
- Kể ra phải chui xuống cái lỗ này thì cũng
sợ thật.
Tôi
nhủ thầm, vừa thò đôi râu xuống trước, định dò lối, thì bỗng nhiên ngay lúc đó
những kẻ bí mật nào đó xồ ra, túm chặt lấy hai sợi râu tôi thốc xuống. Có muốn
rần rà cũng không được nữa.
Tôi bị
lôi xấp ngửa theo một đường hầm ẩm ướt, tối đen. Hai sợi râu bị kéo căng, rức
buốt không thể chịu đựng nổi. Sợ bị đứt râu, tôi nén chịu đau, co dúm sáu cẳng.
Cứ thế bọn lạ mặt kéo tôi vào một căn hầm khá rộng, nhớp nháp. Giữa hầm có một
cái đống gì đấy, to tướng, lù lù, thỉnh thoảng lại rùng rùng, động đậy.
Tôi đã bị điệu thẳng vào trình Mối Chúa.
Trong
các tổ Mối, Mối Chúa chỉ việc nằm ì, đẻ trứng. Các Ong chúa chỉ to hơn Ong thợ,
Ong chiến đấu một chút và bay lượn rất giỏi. Nhưng Mối Chúa thì chịu, không thể
lê đi đâu nổi một bước trong cả đời làm chúa của mình (Nguyên nhân vì sao thì tí nữa các độc giả sẽ rõ)
Có
hai thằng Mối lực lưỡng ở đâu xông lại ấn cổ tôi bắt quỳ xuống. Tôi vùng vẫy chống
cự. Đang giằng co, chợt có tiếng quát the thé:
- Quỳ xuống lạy bà cho mau, thằng Kiến Lửa
hỗn láo kia.
Tôi cố
nhìn xem cái quát the thé, xưng là bà ấy đứng ở đâu. Bất chợt tôi bỗng giật mình,
dựng cả râu khi nhận ra cái đống to tuớng, lù lù nằm giữa hầm ấy chính là cái bụng
của một mụ Mối già đầu râu khô quắt, nhăn nhúm.
- Sao mày dám xục vào tổ của bà. Mày định ăn
cắp trứng của bà à?
Tôi cứ
trố mắt nhìn, vừa kinh, lại vừa buồn cười. Trời ơi! Sao mụ Mối già lại có cái bụng
to và xấu xí tởm lợm đến thế? Thảo nào bọn Mối cứ giấu tịt Mối Chúa của chúng ở
dưới đất là vì nhẽ ấy.
Thấy
tôi cứ giương mắt ra nhìn, mụ Mối Chúa ngỡ tôi phục lắm, sợ lắm. Mụ vênh váo:
-
Oe con, nhìn cái gì. Bà là Mối Chúa đây. Hé hé hé…Mày xem gầm trời này có
kẻ nào có cái bụng phệ oai như bà không? Bụng bà to gấp nghìn lần đầu bà nhé.
- !!!
- Hé hé…Thằng Kiến Lửa này chắc sợ cái bụng
của bà lắm phải không? Hé hé…
Mụ Mối
Chúa có vẻ hỉ hả. Rồi mụ lại hỏi:
- Thế mày chui xuống tổ của bà để làm gì? Định
ăn cắp à?
- Tôi đi tìm chú Kiến Nâu.
Nghe
nói đến tên Kiến Nâu, mắt mụ Mối đảo lia lịa:
- Thằng Kiến Nâu, Kiến Đỏ nào?
- Chú Kiến Nâu bạn tôi ở gò Trui. Chú ấy bị
lão Rệp cây lừa xuống đây bán cho bà.
- À, thì ra mày nói thằng Kiến Nâu đó hử?
Nghe mụ Mối Chúa nói vậy, tôi thật thà:
- Vâng, bà làm ơn thả chú Kiến Nâu ấy ra…
Nhưng tao mua nó mất ba bọc trứng ung. Mày có
trứng ung chuộc nó không?
- Tôi không có.
- Hé hé…Thế mày dám mở mồm đòi chuộc nó à…Hé
hé hé…
Mụ Mối Chúa cười xỏ lá, rồi bảo tôi:
- Mày ngu lắm. Ngay bây giờ mày hãy chuộc cái
thân mày đi đã. Mày có biết cái thân phận mày bây giờ cũng không hơn gì thằng
Kiến Nâu không? Gớm cho quân họ nhà Kiến chúng mày thỉnh thoảng đốt quân Mối nhà
bà đau chết điếng đi được. Đã thế bà phải cho mày biết oai chúa Mối.
Rồi mụ
Mối trừng mắt nhìn tôi, rin rít quát lên:
- Quân đâu, hãy tống cổ thằng Kiến Lửa vào
hầm ngục cho ta. Cho nó biết thân phận nhục nhã của một tù nhân tổ Mốí.
32. Gặp lại chú Kiến Nâu.
Thế là tôi bị bọn Mối lôi xềnh xệch, ném vào
một căn hầm ngục ở tít sâu trong tổ của chúng.
Bọn Mối
vừa bỏ đi, tôi liền vùng ngay dậy, bò lung tung, vung râu đánh hơi. Chợt tôi vấp
phải một bóng đen đang nằm ngủ khoèo ở một góc hầm. Cái bóng ấy chồm ngay dậy,
dụt dè hỏi:
- Ai đấy, ai vừa bị nhốt vào đấy?
Nghe giọng quen quá, tôi giật mình, bò sát
tới hỏi:
- Tôi là Kiến Lửa đây. Tiếng ai nghe quen thế?
Im lặng một lúc, bóng đen run run:
- Đằng Kiến Lửa nào nhỉ?
- Kiến Lửa ở tổ gò Me.
- Trời ơi, đằng ấy đấy à? Kiến Lửa gò Me đấy à?
Cái bóng đen ấy ôm choàng lấy tôi, rối tít
mù:
-
Tớ đây, Kiến Nâu gò Trui đây. Đằng ấy còn nhớ tớ không? Kiến Nâu gò Trui đây.
Tôi
cũng reo to. Thế rồi hai đứa chúng tôi ôm lấy nhau, chụm râu hỏi han rối rít,
phải cái tối quá, không nhìn rõ nhau.
Ôi!
chuyện hội ngộ bấy lâu mong ước đã xẩy ra rồi, dẫu là ở trong cái hầm ngục này.
Kiến Nâu hoan hỉ túm lấy râu tôi:
-
Ôi! Đúng là đằng ấy Kiến Lửa gò Me rồi. Thế mà tớ ngỡ đằng ấy chết từ lâu rồi
cơ đấy.Tớ và ông Chuồn Ngô đã làm ma cho đằng ấy rồi mà.
-
Tớ chết thế quái nào được. Da tớ bây giờ đen lắm nhé. Phơi nắng ở sa mạc khô
cằn mà.
Kiến
Nâu bắt tôi phải kể lại cho chú nghe là tôi đã lưu lạc tới những đâu. Làm sao
mà vẫn sống được trong những ngày tháng dài dằng dặc vừa qua. Rồi chú bảo:
-
Sau khi chú ngã lộn cổ vào đám mây, ông Chuồn Ngô còn đánh nhau với tên Chuồn
Ớt khá lâu. Sau đó có lẽ vì nhức mắt quá, tên Chuồn Ớt khóc rống lên, quay đầu
chạy mất. Thế là bọn tớ đại thắng nhé. Nhưng ông Chuồn Ngô bị tên Chuồn Ớt cắn
một miếng to ở cổ, máu chảy nhiều quá, bay thêm một đoạn thì kiệt sức phải lạng
xuống. Đằng ấy có biết không, tớ đã ở với ông Chuồn Ngô gần hết mùa hè trong
khu rừng này đấy. Ngày ngày tớ bò đi kiếm mồi, tìm cỏ về để chữa vết thương cho
ông Chuồn Ngô. Nhưng rồi vì tớ bé quá, lại chỉ có một mình, mà ông Chuồn Ngô
mỗi bữa ăn tốn nhiều thức ăn quá, cho nên tớ nuôi ông không xuể, vì thế ông
Chuồn Ngô đã qua đời vì đói quá. Đằng ấy ạ, trong những ngày cuối cùng của đời
mình, ông Chuồn Ngô cứ nhắc đến cậu luôn. Ông Chuồn Ngô thương đằng ấy lắm…
Ai
ngờ kẻ làm ma chay thì chết, kẻ được cúng giỗ thì lại được sống vểnh râu.
Tôi
hỏi:
-
Thế rồi làm sao cậu bị bọn Mối bắt nhốt vào đây?
Kiến
Nâu uất ức kể:
-
Để yên tớ nói nốt đằng ấy nghe. Sau khi ông Chuồn Ngô tạ thế, tớ quyết chí tìm
đường về tổ cũ. Tớ cứ bò lung tung, sau gặp một lão Rệp cây. Lão gạ tớ đi làm
thuê cho bọn Mối lấy tiền mua đò của bố
con Tép Riu rồi xuôi về tổ cũ. Tớ bùi tai nghe theo, ai ngờ bị lão lừa xuống
đây, bán đứng cho mụ Mối Chúa bụng to làm thằng hầu gãi lưng. Tớ không chịu,
thế là mụ tống tớ vào gian hầm này.
Rồi Kiến Nâu hỏi tôi vì sao lại sa thân
xuống đây. Tôi bèn kể đầu đuôi câu chuyện cho Kiến Nâu nghe. Kiến Nâu than thở:
-
Khổ quá, khổ quá…Cậu chui xuống cái nhà mồ này làm gì? Tớ cả tin, ngu đần, cực
đã đành chịu. Đằng này cậu… Trời ơi! Thế là cả hai đứa đành ôm nhau chịu chết
già ở dưới cái tổ Mối này ư?
Tôi an ủi Kiến Nâu:
- Đằng ấy đừng buồn, có hai đứa ta đấu sức
lại, tìm cách trốn.
- Ôi! Trốn thế nào được. Vô ích thôi Kiến
Lửa ơi! Tớ đã nghĩ chán rồi. Bị nhốt trong hầm chìm duới đất sâu, lại bị bỏ đói.
Từ ngày bị tống vào đây tớ chưa được một tí gì vào bụng. Tớ đói lả ra rồi…Tớ đói
quá.
Tôi
chợt nhớ tới hạt Đậu của chị Nhện Vàng, bèn nằm kềnh ra, đoạn bảo Kiến Nâu cắn đứt
sợi tơ cho hạt Đậu rơi ra, rồi đưa cho Kiến Nâu giục chú chàng cứ việc ăn.
Nhưng
Kiến Nâu không ăn mà chú ôm lấy hạt Đậu, cuống quýt reo lên:
- Giời đất ơi! cậu lấy đâu ra hạt Đậu quý
hoá này?
- Của một chị Nhện cho tớ.
Tôi bèn
thong thả kể lại cho Kiến Nâu nghe, không quên nhắc lại lời nhắn nhủ của chị Nhện.
Nghe vậy, Kiến Nâu tròn mắt ngạc nhiên, trách tôi:
- Thế sao cậu lại xui tớ ăn hạt Đậu đi hử?
- Để cậu khỏi chết đói. Thế mới gọi là hạt Đậu
cứu mạng.
Kiến Nâu lắc đầu lia lịa. Chú lấy râu quấn
lấy râu tôi, kéo tôi lại gần, nói:
- Họ nhà Kiến Lửa các cậu khôn ngoan, ranh
mãnh lắm, mà sao trong chuyện này cậu lú lẫn thế. Khổ, khổ…
Trách
móc xong, Kiến Nâu rỉ vào tai tôi cái điều bí mật đó. Rồi hoan hỉ múa râu:
-
Hiểu chưa, thấy chưa, hạt Đậu này thật đúng là hạt Đậu
cưú mạng tớ và cậu. Bao giờ chúng mình thoát lên mặt đất, thế nào cậu cũng dẫn
tớ gặp lại chị Nhện để tớ tạ ơn chị Nhện
hai vái. Kiến Lửa nhớ nhé…
…
33. Hạt Đậu
thần mở lối lên mặt đất.
Lão Rệp cây răng đen chạy trốn.
Lão Rệp cây răng đen là một kẻ chuyên sống
bằng nghề lừa đảo và ăn cướp. Đối với kẻ khoẻ hơn lão, thì lão lừa gạt. Gặp ai
yếu hơn thì lão cướp giật ngay trước mặt rất trắng trợn.
Trong khu rừng Dẻ này ai cũng ghét lão.
Hồi
trước nhà lão ở trong một hốc Dẻ ấm cúng. Nhưng chẳng ai thèm chơi với lão. Lão
buồn quá bèn dọn nhà đến một bụi Chó Đẻ hôi thối thuộc địa phận bọn Mối. Thật đúng
là lão già, kẻ cướp gặp nhau.
Một
buổi sớm, Lão Rệp ngồi vểnh râu đánh chén bọc trứng vừa đi ăn cướp đêm qua về.
Vừa ăn nhồm nhoàm, lão vừa gật gù đắc ý nhìn xung quanh. Rối tự dưng, vô tình lão
nhìn thấy một mầm Đậu xanh nõn nà từ từ đội đất trồi lên khoảng đất trống ngay
trước nhà lão. Thấy hay hay, lão mon men
bò tới, trố mắt ngắm nghía. Nhưng rồi lão còn nhìn thấy một điều lạ lùng hơn
khi thấy hạt đậu vỡ đôi ra, và có đôi râu lạ ló lên ngoe nguẩy.
Lão Rệp
dụi mắt lia lịa, há hốc mồm ra, đến nỗi đánh rơi cả bọc trứng. Lão lẩm bẩm:
- Ô, ô…Cây đậu mọc râu…
Nhưng
khi nhìn thấy không phải cây đậu mọc râu, mà có hai chú Kiến hì hục đội đất
chui lên theo cái mầm Đậu, thì lão Rệp chợt hiểu rõ mọi nguồn cơn. Thế là lão réo
lên như bị ngứt râu:
- Ối, ối! Hai thằng tù vượt ngục…Các ông Mối
ơi! Bắt lấy chúng nó. Bắt lấy chúng nó.
Tôi và Kiến Nâu
giật mình, cắm cổ chạy.
( Chắc các độc giả cũng đoán biết hai chú Kiến
đó chính là Tôi và Kiến Nâu)
Lão Rệp hô hoán
ầm ĩ.
Thấy động, bọn Mối ùn ùn từ các ngóc ngách
bò lên trắng lốp cả đất. Chúng thét gọi nhau ý ới, nổi hiệu báo động, đuổi
theo.
Hai đứa chúng tôi cũng hò nhau gắng chạy thật
nhanh để thoát ra khỏi lãnh địa bọn Mối. Hình như bọn Mối cũng đoán như vậy, nên
chúng cố sức đuổi cho kỳ tóm được mới thôi.
Chúng tôi chạy bán sống, bán chết.
Nhưng
khổ thay, con đường chạy trốn đã dẫn chúng tôi tới một dòng suối chắn ngang đang
réo ầm ầm, tung bọt trắng xoá.
Tôi và
Kiến Nâu nhào tới bờ suối, cuống lên. Cầu sang thì không có. Ngoái lại sau đã
thấy bọn Mối đuổi tới gần.
- Nguy quá. Tắc đường rồi.
- Bí quá, bí quá…
Hai đứa
chúng tôi than thở với nhau, và đã tính chuyện quay lại, liều chết đấm đá với bọn
Mối để mở lối thoát khác…
34. Gặp lại chị
Nhện vàng.
Ân oán báo đền
Đang lúc cực kỳ nguy khốn đó, bỗng nhiên có
tiếng gọi lanh lảnh từ một cành Dẻ bay xuống.
- Chú Kiến Lửa ơi! Chú có muốn tôi bắc cầu
tơ cho chú đưa bạn chú sang bên kia suối không?
Chúng
tôi nhìn lên, và cả hai đứa cùng đồng thanh reo lên:
- A! Chị Nhện Vàng.
Vâng,
chính là chị Nhện Vàng quen biết đã cho chúng tôi hạt Đậu thần đưa chúng tôi vượt
lên mặt đất .
Chị
Nhện đang ngồi trên một cái võng tơ tha thướt, nhưng bây giờ quanh chị còn ríu
rít một bầy Nhện con vàng như tơ, nom rất đáng yêu.
Tôi
chào chị rồi vung râu nói to:
- Chị cứu chúng tôi với. Nguy quá. Bọn Mối
sắp tóm được chúng tôi rồi.
Kiến
Nâu cũng vòng cẳng vái chị Nhện hai vái:
- Gấp quá rồi. Nhờ chị làm phúc cho một lần
nữa.
Chị
Nhện cười to, rồi nhanh nhẹn tung mình khỏi cái võng bảo đàn con:
- Nào, để mẹ trả ơn chú Kiến Lửa hộ các con
nào.
Rồi chị ngoái xuống:
-
Hai chú leo lên đây tôi bắc cầu tơ đưa hai chú sang suối.
Mừng quá. Tôi và Kiến Nâu bò nhanh lên cây
Dẻ. Trong lúc đó chị Nhện Vàng đã ung dung chuyền ra một cành Dẻ mọc chìa ra sát
bờ suối, và nhả ra một sợi tơ bé xíu, óng ánh. Sợi tơ đó khi gặp gió thì se lại,
và bay dần sang bên kia suối
Bọn Mối cũng đã đuổi tới nơi, chúng hè nhau
bò lên kín cả gốc Dẻ.
Sợi tơ đã bay sang tới bờ suối bên kia, và
mắc vào một chạc cây. Thế là chị Nhện đã bắc xong chiếc cầu tơ duyên dáng, mảnh
mai. Chị xua đàn con qua, rồi giục bọn tôi:
- Các chú quá giang đi.
Kiến Nâu nhanh nhảu bám sợi tơ lần sang. Tôi
bò sau Kiến Nâu. Rồi đến chị Nhện vừa toan đu sang thì đột nhiên lão Rệp cây răng
đen từ dưới gốc bay vù lên, túm ngay được đầu chị Nhện. Lão khoái quá, thét lên:
- Ha ha, con Nhện đáo để, ông túm được mày
rồi
Nghe tiếng chị Nhện kêu oai oái. Tôi quay lại,
chẳng nói chẳng rằng co cẳng đạp cho lão Rệp một cái vào giữa bộ răng đen xì của
lão. Lão Rệp chỉ kịp rú lên. Chưa tha, tôi sấn lại, túm lấy cổ lão và cắn nghiến
vào mặt lão, tất nhiên là tôi phun theo rất nhiều nọc Kiến Lửa. Khi tôi buông lão
ra, thì lão run run đờ râu rồi ngã lộn xuống dòng suối đang réo lên hung tợn.
- Đáng đời lão Rệp độc ác.
Kiến Nâu đã bò tới bờ bên kia. Chú múa râu,
hét lên:
- Kiến Lửa ơi, chị Nhện ơi! Bò sang ngay thôi.
Bọn Mối đã leo tới cành Dẻ rồi.
Chị Nhện
nhường tôi vượt cầu trước, rồi chị đu vót sang, nhẹ như không.
Lúc đó
một tên Mối trắng nhợt đã bám được vào sợi tơ và run rẩy lần theo.
Bọn Mối ở phía sau cũng bò tới, ùn ùn đu vào
sợi tơ leo sang. Chúng đông quá, đến nỗi sợi tơ võng xuống và đứt phựt, hắt một
đống Mối văng xuống suối. Những tên chưa kịp bám vào cầu, sợ quá la hét ầm ĩ,
quay đầu chạy trốn.
( còn tiếp )