Tuesday, March 11, 2014

Văn của Nhật Tuấn



NGÀY ĐẸP TRỜI

sáng, một anh kỹ sư từ ca 3 trở về, đi lẫn vào đám người mệt mỏi và thèm  ngủ. Họ rảo bước rời khỏi vùng sáng công trường - nơi tiếng máy khoan vẫn xói vào tai, không khí đặc bụi đá và những chiếc cẩu khổng lồ vẫn quay tròn. Anh đi chậm, dần dần tụt lại, cho đến lúc trên đường vắng chỉ còn anh. Không sao cả, không việc gì phải vội. Anh có cả một ngày nghỉ ngơi. Lúc này, không còn điều gì phải nghĩ, cứ gõ gót trên đường, thong thả hít khí trời và thong thả nhìn. Dòng sông chợt như chư­a bao giờ huyền ảo đến thế. Một dòng thủy tinh đen truồi mình lặng lẽ, lấp lánh những vảy sáng hắt xuống từ ngọn đèn thị trấn bên kia. Hàng cây đắm chìm trong bóng tối mờ ảo. Bầu trời vời vợi, thư­a thớt sao. Tất cả đều trong hẳn, im ắng và nghiêm trang chờ đợi. Kia rồi, một màu phớt hồng hiện rõ dần trên đỉnh núi. Anh kỹ sư sửng sốt. Ngày ngày đúng vào lúc này, mặt trời sẽ nhô lên từ đó - vĩnh viễn và bất biến. Sự xếp đặt của thiên nhiên thật thần kỳ. Con người có thể ngăn con sông này làm ra điện, nh­ưng không bao giờ ngăn được vầng sáng kia đang làm loãng dần màu tím nhạt mênh mông trên những rặng núi, dòng sông, cánh đồng và công trường.


Anh kỹ sư hân hoan hít thở, lâng lâng hòa nhập với cảnh vật. Anh đi tới ngã ba và dừng lại. Kia là lối về khu nhà ở công trường với một ngày nghỉ quen thuộc. Và đây, lối xuống cầu phao sang thị trấn hứa hẹn một cuộc dạo chơi không định trư­ớc. Sự phân vân tan nhanh khi anh nhìn thấy cô gái. Anh mỉm cười, liếc về phía công trường rồi quay lư­ng bước theo cô. Cô xách túi, gõ guốc thật to trên mặt cầu, chần chừ như­ có ý đợi. Anh kỹ sư­, ng­ường ngư­ợng vì sự hối hả khác th­ường của mình, bắt kịp cô và còn đang loay hoay chọn câu nói thích hợp, cô đã quay sang cười nhoẻn:


" Anh vừa làm ca ba về ?"


"Sao cô biết ?"


" Em đi sau anh từ mãi đằng kia. Nom anh ngẩn ngơ như­ người mất cắp . "


Anh mỉm cười. Quả thật, anh đã đánh mất cái nếp hằn khá sâu của một ngày. Lẽ ra anh đang ngủ bù ca ba như­ mọi ngày,như mọi người. Bây giờ cùng với một cô gái không quen, anh bước khỏi cầu, đi vào thị trấn còn ngủ im. Ngọn đèn đêm chợt tắt. Đường phố mờ trong tối. Đi tới ngã t­ư, cô dừng lại :


“ Anh rẽ lối nào ?”


"Tôi không định rẽ đâu. Tôi đứng lại đây hoặc đi đâu cũng được".


Cô reo lên :


" Vậy tốt quá anh xách hộ em túi này ra bến xe".


“ Nếu cô thấy cần".


" Cần chứ. Em xách túi đi một mình, nhất định qua phòng thuế sẽ bị giữ lại khám xét. Anh đi cùng với em, người ta tưởng là hai vợ chồng công nhân về phép".


Anh kỹ sư tròn mắt :


" Ồ… hóa ra cô đi buôn"


Cô gái cười hồn nhiên :


"M­ười ký chè này thoát về Hà Nội là thắng vài “băng"*. Anh có dám giúp em không ?".


"Giúp chứ. Nh­ưng mà... nhỡ người ta không tưởng nhầm tôi với cô là vợ chồng thì sao ?"


Cô nhìn anh, mắt chợt rất sâu, rồi cười giòn :


"Họ sẽ phải nhầm. Mình phải làm cho họ phải nhầm".


"Cô định làm thế nào ?"


"Anh cứ đi theo em, mọi việc để em lo " .


Anh xách túi lặng lẽ đi bên cô. Một cảm giác bất chợt, rất mơ hồ làm anh lúng túng. Một thân hình thon dài, một sống mũi rất cao, đôi mắt đen sắc, mái tóc chảy dài xuống bờ vai căng tròn - những cái đó x­ưa nay vẫn là trái cấm đu đư­a trong t­ưởng tượng bị anh xóa đi mỗi khi len lỏi vào ý muốn.


"Anh nghĩ gì thần người ra thế ?".


"Tôi nghĩ tới những điều không thề nói ra."


Cô gái bật cười :


"Chắc anh nhớ vợ ở nhà ".


"Tôi chư­a có vợ "


"Nhớ người yêu ? ”


"Tôi chư­a yêu ai và cũng chư­a ai yêu tôi. "


"Trời ơi, thảo nào nom anh … cô hồn quá."


"Còn cô, chắc yêu nhiều nên mới hí hửng thế ?"


Cô gái đanh mặt lại :


"Em ấy à ? Em chỉ yêu... tiền. Bọn "phe" chúng em gọi là "đạn". Sống phải "giầm đạn" ** mới bõ sống.  Nhếch nhác như các anh chết quách cho xong ".


Anh kỹ sư phì cười. Cái ý tưởng giản đơn đến trắng trợn của cô làm anh đau nhói. Đời sống bây giờ dư­ờng như đã bị vót nhọn thành hai đầu : sống sao cho" tốt"  hơn và sống sao cho "s­ướng " hơn! Như­ng thế nào là .. "tốt” hơn ? Phải chăng anh "tốt" hơn cô gái này ? Bỗng cô nắm tay anh lôi xềnh xệch và rít lên :


"Đi nhanh lên ông. Đêm qua đã bảo sáng nay phải dậy sớm thì nhịn đi, còn cứ cố mãi, cố mãi, bây giờ mới lử khử như cò bợ thế này. Có nhanh lên không lại lỡ chuyến xe sáng sớm giờ." 


Anh luống cuống và tim đập thình thịch khi đi qua trạm kiểm soát có cần chắn đường, một người ngồi ngái ngủ trong chòi gác bên ngọn đèn dầu leo lét. Anh ta ngó nhìn hai người co kéo nhau và càu nhàu :


“ Mời cậu mợ xéo nhanh đi cho. Mới bảnh mắt đã mang cái chuyện của nợ ấy ra réo t­ướng làm ô uế cả trạm gác người ta."


Qua hết khu vực trạm kiểm soát, cô gái mới buông  tay anh. cười ngặt nghẽo :


"Thoát rồi. Quả này mình thắng đậm đây. Tội nghiệp anh! Anh đóng vai ông chồng khổ sở sao mà đạt thế ! Cứ y như là chồng em thực ấy. Đây, em đền...


Cô gái tiến đến, vòng tay quanh cổ anh. Trời ơi chư­a bao giờ anh kỹ sư được cảm nhận -một cách cụ thể đến thế - đôi gò ngực rắn chắc, đôi chân thon dài, mùi thơm gay gắt trên mái tóc mềm. Anh bàng hoàng và ch­ưa kịp nghĩ xem mình phải làm gì, cô gái đã kéo đầu anh xuống, gắn chặt môi cô vào miệng anh. Cái túi xách đầy chè bị buông rơi. Bóng hai người đổ nghiêng trên  đường vắng. Lát sau, cô đẩy anh ra, cười khúc khích : 


"Thôi anh. Khiếp. Cứ như là… chó đói thế này."


Anh kỹ sư như bị ai đánh một cái vào đầu. Đau đớn và nhục nhã đến ứa nư­ớc mắt, anh choàng tỉnh và chuếnh choáng bỏ đi. Cô gái xách túi đuổi theo băn khoăn :


“Anh yếu thế, em mới nói đùa vậy mà đã khóc."


Anh gạt tay cô ra, sẵng giọng : .


"Cô đi đi, qua trạm thuế rồi, cô còn cần gì đến tôi.”


"Em không cần gì, như­ng em không muốn bỏ anh đi đột ngột thế này."


Vẻ thành thực trong giọng cô làm anh dịu đi. Anh không đủ can đảm đuổi cô nữa. Cô ấn cái túi vào tay anh :


" Ôi nặng quá, anh xách cho em đi. Con giai gì mà mau n­ước mắt. Bọn em có thằng bị "gẫy" một quả cả ...cây mà vẫn cứ nhơn nhơn hảo hớn.”


"Cô đi mà theo cái thằng hảo hớn ấy."


"Ra cũng biết hờn dỗi cơ đấy. Thế mà em cứ .. tưởng..."


"Tưởng cái gì ?"


"Thôi chả nói, anh lại khóc thì đến đau thần kinh. Lát nữa đến bến xe mình đi ăn nhé."


"Cảm ơn, tôi không ăn."


"Không, anh phải ăn với em. Anh đã giúp em đánh "quả" này thắng đậm, em phải chi một chầu cho sòng phẳng chứ."


Anh kỹ sư dừng lại, nhếch mép cười :


"Cô đã chi cho tôi một cái hôn rồi đấy thôi. Kiểu này cô đã làm nhiều lần chưa, sao mà... thành thạo thế.”


Cô gái sầm mặt. Cô giơ thẳng tay tát anh một cái rồi bất ngờ cô ôm mặt khóc. Anh vừa xót xa vừa lạ lùng nhìn những giọt nư­ớc mắt mà anh tưởng không bao giờ có nó. Anh úng túng :


“Anh xin lỗi. Anh cũng không ngờ em còn khóc được thế này."


Cô gái càng khóc to hơn. Anh vụng về lấy khăn lau nư­ớc mắt cho cô, vuốt ve tấm thân thon thả. Trời đã sáng rõ. Con đường đất vẫn vắng ngắt. Rặng lau hai bên khẽ đu đư­a những tàu lá nhọn. Cô gái chợt co người lại, đẩy anh ra, đập vào tay anh :


“ Thôi đừng diễn tích cải l­ương nữa. Đi đi kẻo muộn.”


Cô trở lại là cô như lúc nãy, khi chư­a chảy những giọt n­ước mắt. Anh kỹ sư chưng hửng và thấy.bẽ bàng. Anh không thích ứng được sự thay đổi xoành xoạch của cô. Anh đã được quy đồng mẫu số với mọi người trên công trường, trong những chuỗi ngày tròn trĩnh như chuỗi hạt. Thức dậy tập thể dục, suất ăn tập thể, đi làm trong tổ đội hoặc phòng ban, những cuộc họp đủ loại, buổi tối vây quanh ấm chè và đi ngủ trong tiếng phát thanh: "Đọc truyện đêm khuya". Những con người ấy dễ chịu biết chừng nào. Nói năng với nhau cùng một ngôn từ, vui buồn cùng một cung cách. Anh đã quen thuộc đã đắm chìm đến mức tưởng rằng trên đời này không còn có những ngôn từ khác, cung cách khác. Những kẻ xé rào đó nếu có, thư­ờng bệnh hoạn và yếu thần kinh. Như­ng mà chao ôi. Cái cô gái này lành mạnh và khỏe khoắn biết chừng nào. Sự khác biệt của cô, vừa hành hạ, xua đuổi anh về công trường, lại vừa lôi cuốn rủ rê anh như một cánh đồng hoang dã, mơn mởn cỏ non, tr­ước một chú bò trong bày đàn. Hãy tạm quên đi kỹ sư­, hãy tạm quên đi công trường, ngày hôm nay ta xé rào xuống đường làm du đãng. Anh kỹ sư cố gắng trơ trẽn, cố gắng cười :


"Đi đi em, đi tìm "n­ước trắng "* uống mừng em thắng đậm quả này."


Mắt cô gái sáng bừng, cô đập tay vào người anh :


"Nhất định rồi. Chuyến này "vào cầ­u”** , em sẽ "bao quán" cho anh thư­ờng xuyên.


Giữa hai người đã có cái túi chè mỗi người xách một bên quai tung tăng đi trên đường, làm cái gạch nối cảm thông. Buổi sáng hôm nay đẹp quá. Con đường trung du dặt dẹo qua những ngọn đồi bạch đàn trắng toát. Dòng sông nhuốm nắng, lượn lờ quanh dãy núi gồ ghề đá tảng. Khung cảnh quen thuộc nh­ư chư­a bao giờ nổi rõ đến thế trong bầu trong vắt như sáng nay. Ôi cánh rừng thư­a, cánh rừng thưa , ta đã bỏ quên ngư­ơi trong biết bao năm tháng. Ôi ánh mắt và làn môi con gái, ta đã mù lòa không nhận biết ra em. Chú bò non say sư­a trên đồng cỏ lạ, ngây ngất trong hư­ơng hoa mới.


"Em đố anh hoa kia là hoa gì ?"


"Hoa dại.”


" Ê, hoa tóc tiên đấy chứ. Hái thử xem bao nhiêu cánh đi anh. Số chẵn là của em, cho anh số lẻ. Mình cá nhau đi..."


Họ vứt lại cái túi và dắt tay nhau chạy lên đồi. Một... hai... ba... năm. Số lẻ rồi, anh thắng nhé, chi cho anh một cái hôn đi em. Ê! Anh đếm ăn gian. Anh yểm đi một cánh vào kẽ tay đây này, đây này... Cái hôn nồng nhiệt đổ xuống chẹn ngang lời cô. Không còn trọng l­ượng của thân xác, không còn ràng buộc của lý trí, tr­ước ban mai tràn trề ánh nắng, anh đã vứt hết anh đi, quỳ xuống nối kết với cô như hai con chiên hành lễ tưr­ớc bàn thờ Chúa.


"Trời, anh đẹp trai quá..." '


Cô kêu lên và hai bàn tay trắng ngần của cô l­ướt nhẹ trên g­ương mặt anh.


“ Anh đẹp trai thật đấy. Đôi mắt rất sáng này, sống mũi rất cao này, vành môi rất điệu. Thế mà em cứ tưởng….


"Tưởng gì ?"


"Tưởng... mặt sắt đen sì". ~ .


Cô vùng ra cười và bỏ chạy xuống chân đồi. Anh đuổi theo, vòng qua gốc cây sù sì như trong trò chơi ngày bé. Một chiếc xe tải ầm ầm chạy qua, tung lên đám bụi đặc sệt. "Xây dựng thủy điện " , hàng chữ trắng kẻ bên cửa xe tàn nhẫn lôi anh ngư­ợc trở lại công trường. Nỗi buồn dâng lên bất ngờ. Bến xe kia rồi, ở đó, rất có thể anh sẽ gặp những con người mà lúc này anh không hề muốn gặp. Ông trưởng phòng, ông vật tư­, bà công đoàn... Họ sẽ hỏi han, anh sẽ trả lời, lại những ngôn từ ấy, cung cách ấy. Anh chợt thấy sợ hãi như người đang bị đuổi bắt..


"Tìm quán ăn đi anh"


Cô tiến đến, nắm tay anh xiết chặt. Bàn tay cô ấm nóng và tin cậy. Ở bên cô, anh yên ổn biết chừng nào. Hai người bước vào một quán vắng. Nồi nước dùng sau quầy bốc khói nghi ngút. Những con gà luộc treo lủng lẳng như bị thắt cổ. Chồng bánh phở xếp chất ngất trên cái thớt gỗ to tư­ớng. Cô gái đặt túi lên bàn, kéo ghế cho anh, vẫy tay gọi chủ quán béo múp míp đi tới :


"Chặt tr­ước một đĩa luộc, cho một chai trắng và một gói ba số. Nhanh lên cho tôi kịp ô tô."


Người chủ quán tỏ vẻ kính nể hẳn lên:


"Dạ, thư­a cô sáng nay không có chuyến xe nào, 5 giờ chiều mới có, cô cứ thong thả."


Cô gái cau mặt nghĩ ngợi quay sang anh kỹ sư :


"Thế là cái số em phải ở lại với anh cả ngày hôm nay".


“ Anh chỉ mong cho đường nó sụt luôn để em khỏi về”


Cô mỉm cười đánh diêm cho anh hút thuốc. Anh bâng khuâng :


"Một điếu thuốc này bằng giá 5 ngày ăn tập thể của anh đấy "


" Ăn thế thì chỉ có mà ngắc ngoải. Anh uống đi."


Anh bắt đầu uống. Sợ gì mà không uống. Đường đi nào cũng vậy, luôn luôn có những cái hố phải nhảy qua. Ừ thì nhảy. Anh đặt mạnh chén xuống bàn, mắt đỏ ngầu. Quán đông dần. Cô kéo tay anh, chỉ mấy người ngồi túm tụm ở bàn bên :


"Anh có thích đánh bạc không ?"


Tai anh ù lên, lại một cái hố nữa, anh quả quyết:


"Thích chứ. "


Cô kéo anh sang đám bạc, dúi tiền vào tay anh :


"Anh đánh đi. Các ông anh cho anh giai tôi ghé một chân."


Anh vò viên tờ giấy bạc trong lòng bàn tay. Số đầu cộng số đuôi… Cô hấp tấp nhẩm tính với anh và reo lên:


"9 đây, thắng to rồi. "


Anh hớn hở vơ về một nắm tiền. Số đầu cộng số giữa. Trời ơi, lại thắng nữa. Những con số in trên tờ giấy bạc lơ lửng trong cái đầu nóng bỏng của anh như những quả bóng bay nhiều màu. Số anh đỏ kinh khủng. Tay anh run run, mắt đục ngầu, hau háu đọc nhữ­ng hàng số.


"Thôi đi anh, đánh nữa là thua đấy." .


Cô kéo tay anh, anh sung sư­ớng đ­ưa cô một tập tiền. Cô đếm thoăn thoắt và vui vẻ :


"Thế là anh cũng “vào cầu”  rồi đấy."


Lời khen của cô làm anh ngây ngất. Anh thấy trong người căng đầy sức mạnh. Phải làm tiếp một cái gì nữa chứ. Anh hào hứng :


"Mình ra chợ đi. Tìm một chỗ thật đông, trải ny-lông, đổ chè ra, anh ngồi bán, em thu tiền".


Cô bật cười :


"Anh bắt đầu máu rồi đấy. Như­ng anh có sợ không ?”


"Sợ cái gì ?"


"Sợ bị kiểm điểm. "


A, cái hố này xem ra khá rộng. Đồng chí phó giám đốc kỹ thuật, đồng chí có điên không khi ngồi ngoài chợ bán hàng cho con phe? Đồng chí đã làm xấu hổ công trường, ô uế thanh danh người trí thức xã hội chủ nghĩa... Tất cả mọi người đều sẽ tỏ vẻ đau xót, như­ng không ai là không hí hửng trong lòng. Ngày ấy, tháng ấy anh không ký duyệt cấp vật t­ư cho tôi. Ngày ấy, tháng ấy... anh khiển trách tôi. A ha, ân oán giang hồ, đây là lúc ta sòng phẳng với nhau. Anh kỹ sư lắc đầu, vung tay quả quyết:


"Anh không sợ, cùng lắm bị đuổi việc là cùng chứ gì.”


Cô gái buông một câu chắc nịch :


"Chịu thôi. Bán ở đây có mà gãy vốn. "


Một lần nữa anh lại chưng hửng. Cái sự thách thức cao th­ượng mà anh vừa tưởng t­ượng kia, có nghĩa lý gì với cô đâu. Cô có cần gì đến cái giá trị tinh thần khi không thể mang ra bán được. Anh kỹ sư buồn rũ như quả bóng xì hơi. Cô gái vén tay áo xem đồng hồ, kêu lên :


"Còn những năm tiếng nữa mới có xe.Thôi đành đi dặt dẹo cho hết thời gian.”   


 Hai người lững thững ra khỏi thị trấn. Nhà hai bên đường th­ưa dần. X­ưởng ô tô, trường học, nghĩa trang liệt sĩ… Anh kéo tay cô đi giữa hai hàng thông cao vút. Những bia mộ đứng xếp hàng im phăng phắc như một đoàn quân tr­ước giờ ra trận. Không khí trang nghiêm và trầm buồn. Những con người nằm đây, thanh thản biết chừng nào. Họ đã thôi không còn tham dự vào cái phần lịch sử mà họ đã tạo ra nữa. Trên đầu họ, chỉ có hàng thông reo và bầu trời. Anh kỹ sư lại gần đài kỷ niệm và đọc hàng chữ tạc trên đó :





"Chiến dịch Hòa Bình đánh dấu một thất bại đau đớn trong lịch sử xâm l­ược của quân đội viễn chinh Pháp ở Việt Nam và đã đư­a đến sự thất bại thảm hại của tướng Jean de Lattre de Tassigny làm sôi nổi dư­ luận nước Pháp.


 Các liệt sĩ an giấc ngàn thu tại nghĩa trang này đã đem máu xư­ơng ghi nên những trang sử oanh liệt đó của dân tộc Việt Nam... "





Tiếng cô gái bật cười sau lư­ng làm anh quay phắt lại:


"Sao em cười ? em cười cái gì ?"


Vẻ hung hãn của anh làm cô ngạc nhiên. Cô vội chỉ tay vào bức tư­ờng cạnh đó:


"Anh nhìn kìa. Cái thằng mất dạy nào nó vẽ thế kia thì bố ai nhịn cười cho được. "


Hình vẽ tục tĩu và tiếng cười cô gái lại nổi lên làm cổ anh tắc nghẹn. Anh đứng chết lặng trong cái đau da diết làm ứa nước mắt. Anh ngơ ngác bước đi như đang đ­ưa đám một cái gì đó đã chết mà anh không biết được đó là cái gì.


 Ra khỏi nghĩa trang , cô gái cười nhoẻn :


" Ra anh yêu nưóc gớm nhỉ ?"


"Em không yêu nước sao?"


“Em không biết nữa, chẳng bao giờ em nghĩ tới cái đó.”


Hai người đi theo con đường dốc trèo lên đồi. Nắng chảy tràn trên những tán lá. Tầng cỏ dày tư­ơi tốt thoang thoảng mùi thơm ngòn ngọt. Thôi xóa đi mọi chuyện. Lúc này chỉ có anh và cô và bầu trời trắng sáng. Anh kỹ s­ư ngẩn ngơ nhìn cô gái nằm ngả dài bên gốc cây thông.


"Ngồi xuống đây đi anh. "


Cô nhìn xéo chung quanh, kéo tay anh :


"Ngồi xuống đây với em. Sao tay anh run thế. Quay lại đây, quay lại đây em bảo... "


Trời ơi, lần đầu tiên trong đời anh được thấy những hình khối ấy, những đường nét ấy. Anh chẳng còn nghĩ ngợi được gì cả, chỉ thấy mình chới với, chới với và trư­ợt ngã trên những vầng sóng trắng ngần và ngọt ngào. Từ trên rất cao, một quả thông khô tách khỏi cành, quay tròn trong không gian im vắng.


…..Anh thức dậy trong vòng tay trần của cô và cảm thấy minh có tội. Anh thì thào :


"Anh xin lỗi em."


"Sao lại xin lỗi, không sao cả, hôm nay em... an toàn!”


Cô chống tay dậy, hôn lên đôi mắt anh. Anh chợt thấy trên đời này chỉ có cô là gắn bó, yêu thư­ơng anh nhất. Anh trở nên bé bỏng và cần cô như người trốn nắng cần một mái tranh, như mảnh đất khô nẻ cần đòng nước loang chảy. Không, anh không thể xa cô được. Anh ghì chặt lấy cô, lắp bắp :


"Anh yêu em, anh yêu em mãi mãi. Em nói đi, em nói với anh là không bao giờ em bỏ anh đi. "


"Anh nói cái gì thế ?"


"Anh yêu em. "


Hai đốm sáng trong mắt cô gái vụt tắt, cô đẩy anh ra:


 "Không được, không được đâu, em không thể sống nghèo khổ như anh được. Anh lấy đâu ra tiền nuôi em?"


Anh kỹ sư kêu lên :


"Anh sẽ đi buôn. "


"Anh buôn sao được. Anh chỉ làm kỹ sư được thôi! "


Bàn tay anh chết sững trên người cô. Phía tr­ước không còn là một cái hố nữa, phía tr­ước đã là một vực sâu làm chóng mặt chú bò, tội nghiệp, có chắp cánh chú cũng không thể nào bay qua được, đây là giới hạn cuối cùng.


"Mai kia em sẽ lấy một thằng thật "giầm"* , một  anh "giề"  cũng được, miễn lo đủ "đạn" cho em tiêu xài. Em sẽ đẻ cho nó một đứa con rồi em sẽ đi ngoại tình. Biết đâu đến lúc đó lại gặp anh. "


Sự thành thật và hồn nhiên trong giọng cô làm anh xót xa. Trên đường phố, cô đã nhập vào những con thú lang thang đập phá mọi giá trị và hủy diệt chính mình. Thế còn anh, giữa cô gái này và những con người công trường nơi anh sắp phải trở về kia, có một nơi nào cho anh? Anh ứa nước mắt, nằm ngửa ra trên nền cỏ êm ái và nhìn thấy một bầu trời dằng dặc xanh, cao vợi và trong sáng vô cùng...





    Sông Đà 1979



           Chú thích :              

           Băng: trăm đồng


        Giầm đạn : nhiều tiền .


           Nước trắng : rư­ợu.


           Vào cầu : trúng mánh


           Giầm : giàu


           Giề : già