Ném đá và ân xá
Ném đá là điều rất mọi rợ, rất đáng ghét, rất bullshit. Đặc biệt là ném đá người giầu. Nó gợi lại một chương rùng rợn trong lịch sử dân tộc. Người nghèo đã được cách mạng giải phóng trước, bây giờ – chậm còn hơn không – cách mạng quay sang giải phóng nốt người giầu. Trước hết là giải phóng họ khỏi những chê bai, ghen ghét, đố kị, cào bằng, dèm pha, soi mói, ngờ vực của người nghèo, những thói xấu dã man của đám bần cố nông phản tiến hóa có thể kéo lùi xã hội trở về thời cộng sản hang động.
Điểm đến của chúng ta phải là chỗ khác, một thiên đường cộng sản “ăn theo quyền lực, hưởng theo nhu cầu”. Người giầu cũng có nhu cầu, tối thiểu là nhu cầu ở nhà cao rộng. Họ cũng có nhân quyền và nhân phẩm. Họ cũng phải được bình đẳng trước pháp luật như mọi người. Thậm chí bình đẳng hơn mọi người. Rốt cuộc thì Việt Nam khải hoàn với tỉ phú dollar duy nhất lọt vào danh sách Forbes hay với mấy chục triệu người sống bằng 1 dollar một ngày? Nghèo là hèn, nghèo là nhục. Nghèo là có tội, phải không em?
Vâng,
tôi hoàn toàn đồng ý rằng quan lớn ở nhà to không có gì là sai trái. Một đời
cống hiến cho nhân dân mà có cái biệt thự hưởng tuổi già ở quê nhà cũng không
được nhân dân đồng ý, thế thì cống hiến để làm gì? Một đời phấn đấu cho lí
tưởng quét sạch sở hữu tư nhân, chẳng lẽ sự nghiệp ấy không đáng vinh danh bằng
chút bất động sản? Ông Trần Văn Truyền xứng đáng ở một biệt thự trên diện tích
hơn 16.000 mét vuông. (Nói khẽ, kẻo đánh thức cái chương lịch sử rùng rợn vừa
nhắc: Thời ấy trung bình chưa đầy 7.000 mét vuông là đủ để địa chủ bỏ mạng.Con cháu cụ Phan
Bội Châu, nhà ba người với ba sào đất – 3 x 360 = 1.080 mét
vuông – cũng suýt thành kẻ thù của nhân dân.) Cơ ngơi của ông tổng thanh tra quốc
gia về hưu chẳng qua chỉ bằng diện tích của Công viên Lenin ở Hà Nội, tức “rộng
rãi hơn chút” so với xung quanh, như ông thanh thản so sánh. Hơi nhỉnh hơn căn nhà 51 mét
vuông của đương kim Chủ tịch nước, nhưng chưa chắc ăn đứt nơi cựu Chủ tịch nước Nguyễn Minh
Triết về vui thú điền viên và nuôi chim yến lấy thu nhập
mỗi tháng hai mươi triệu cho gia đình.
So
với khu nhà vườn của
gia đình Bí thư Tỉnh ủy Hải Dương, khu dinh thự
sinh thái của cựu Chủ tịch tỉnh Hà Giang Nguyễn Trường Tô, khu dinh thự của
Chủ tịch tỉnh Bình Dương hay với cái biệt thự La Mã của
một chức quan nhỏ xíu là tham tán thương mại Đại sứ quán Việt Nam tại Ý đã thấy
ngượng, đừng nói so với những lâu đài hùng vĩ tráng lệ, những tòa nhà dát vàng
của các nhà buôn sắt, buôn bạc, buôn lụa…
đang cấp tốc dạy đẳng cấp sống cho đất nước rất ham học này.
Bạn
có thể bẻ rằng cả đời khâu miệng thìlương ông Truyền tích
cóp lại may ra mới xây được nửa cái cổng và nửa vòng tường bao quanh khu dinh
thự ấy. Vâng, nhưng bạn cũng biết rằng xây nhà ở Việt Nam, người ta đặt tất cả
tâm huyết vào cái tường, cái cổng, cái nóc và những thứ lô nhô đập ngay vào
mắt. Rất nhiều mái lệch, ở rất nhiều độ cao khác nhau. Mưa móc ở xứ nhiệt đới
này rơi mỗi tầng một trọng lượng. Rất nhiều tháp. Rất nhiều cột. Rất nhiều vòm
và những thứ lỉnh kỉnh khác. Trông rắc rối hoành tráng thế thôi nhưng bên trong
cũng “bình thường chứ chẳng có vấn đề gì“, như ông Truyền cho biết. Chân
tường chắc cũng lở loét, dây điện cũng nhằng nhịt, toa lét cũng khai mù, có gì
mà xa hoa.
Hơn
nữa, sao bạn không đơn giản ghi nhận sự may mắn của những người thành đạt? Nước
bao giờ cũng chảy chỗ trũng, bạn không thể lôi ông Truyền ra tòa chỉ vì con
trai ông ấy có viễn kiến, biết mua kha khá đất từ thuở bạn còn dồn tiền mua xe
máy bãi rác; chỉ vì em nuôi ông ấy
hảo tâm hào phóng, trong khi ở những gia đình khác con giết mẹ lấy
2,8 triệu đồng đi chơi game, cậu ruột chích
điện mưu sát cả nhà cháu ruột do tranh chấp 200 mét đất,
con đòi bán nhà chia tài sản không được bèn giết bố;
chỉ vì xung quanh ông ấy biết bao người vô tư xúm lại biến đầm lầy đất hoang
thành dinh thự khang trang, trong khi bạn cứ một thân một mình chống chọi với
hoàn cảnh… Tạo hóa bất công, tiếc rằng chúng ta vẫn phải chấp nhận luật
fairplay với cả những người quá nhiều may mắn. Không, bạn tuyệt đối không nên
ném đá.
Còn
khi tất cả những sự may mắn đã thi nhau chọn ông Truyền chứ không chọn bạn
nhưng vẫn không đủ để giải trình cái dinh thự của ông thì như một nhà báo
trong vụ này đã đặt vấn đề, chúng ta có thể cân nhắc áp dụng một
công cụ hữu ích: ân xá kinh tế, nhằm “giải phóng các tài sản đang nằm ở đâu
đó để khơi lại dòng vốn đầu tư cho nền kinh tế“. Nói cách khác, hợp pháp
hóa những tích lũy có thể bất hợp pháp, khơi trong những dòng vốn có thể không
sạch, rửa những đồng tiền có thể bẩn. Đen trắng không quan trọng, miễn là đầu
tư vào kinh tế quốc gia, và xây “biệt thự gia đình” tất nhiên là kích
cầu, là đầu tư, là đóng góp cho đất nước. Đúng quá. Sâu trong những góc tối
nhất của lương tâm, ai chẳng có vài cái xác chưa chôn. Bây giờ đem chúng ra ánh
sáng, làm một lễ truy điệu tế nhị, rồi “ân xá và công nhận” thủ phạm “thay
vì truy tìm và trừng phạt“, thế là xua tan bao nhiêu tử khí độc hại, giải
quyết bao nhiêu tồn đọng âm ỉ, mở nắp van cho bao nhiêu áp lực ngầm, chắp cánh
cho bao nhiêu lương tâm khỏi bị đè nặng. Quả là một giải pháp kì diệu. Điều gì
có lợi cho đất nước hơn: khuyến khích cho phần chìm của tảng băng nổi lên và
tan vào những lâu đài, biệt thự hay ủ vàng vào hũ đem chôn? (Nói khẽ, vàng chôn
lâu đến đâu cũng không hết đát, trong khi băng tan rồi, đông cứng lại và chìm
xuống một lần nữa khó hơn.)
Tôi đồng ý hết, với điều kiện: không ân xá
thẩm mĩ. Tối thiểu ba năm tù cho các kiểu biệt thự cổ điển rởm tân trang. Từ
ngoài vào trong: mỗi chiếc mái lệch phạt thêm hai trăm triệu. Mỗi chiếc vòm bốn
trăm triệu. Mỗi chiếc tháp năm trăm triệu. Cổng chạm rồng phạt sáu tháng quản
thúc, chạm rồng phun nước tăng gấp rưỡi, chạm trống đồng tăng gấp đôi. Mỗi đôi
sư tử đá phạt ba tháng lao động công ích, tượng Vệ Nữ sáu tháng, hòn non bộ
chín tháng. Mỗi bộ sừng voi một năm tù cho hưởng án treo cộng năm trăm triệu
tiền phạt, sừng tê giác phạt thêm năm mươi tỉ đồng.
Mỗi bể cá vàng phạt chín roi vào mông, năm
mươi roi cho mỗi bộ bàn ghế gỗ đỏ, một trăm roi cho mỗi nhà sàn Tây Nguyên tái
chế, năm trăm roi cho mỗi bức tranh ngựa trên mực Tầu giấy dó, một nghìn roi
cho mỗi bức tranh tám con ngựa phi trên biển sơn mài…
Vì sao? Vì tài sản địa chủ có thể biến hóa,
nhưng gu phú nông mãi mãi là gu phú nông, dù không cái gu nào trên đời không
hợp pháp.
Bạn cũng thấy đấy, lâu đài của cựu Tổng thống
Ukraine Yanukovych có thể chuyển về tay nhân dân, nhưng cái gu thẩm mĩ của các
nhà độc tài thì không thể thanh lí.
PHẠM THỊ HOÀI
PHẠM THỊ HOÀI