Saturday, March 15, 2014

Thơ CHÂN PHƯƠNG





NHẬT TỤNG

 ( tặng Hoàng Hưng )

hết mùa giao hưởng nốt tròn rủ dấu lặng đi thăm mộ vĩ cầm
biển gầm thét khản hơi trước giàn micrô cát lấp

giữa hai luống thời gian bão rớt vứt lại khúc đuôi rơm rác

mấy sợi thần kinh hắt hiu cuối vạt nương nắng nhạt

passent les jours passent les saisons thuốc cảm kẹo ho kính lão nhật trình

lật trang hàng quán phố chợ
đèn đỏ đèn vàng
giạt trôi ngoài mọi bến bờ
tờ giấy muôn thuở
*
dưới sắc vàng gây mê con đường nằm bất tỉnh
mỏ ngậm đầy tóc bạc ngỗng nga lần lượt thiên di
ngày đêm khép mở cổng trăng nơi hậu trường lá mục
nơi góc nghĩa trang mùa thu nhập bọn với đám vô gia cư
thập thò giữa mấy bia mộ đứa em mùa đông rét run tái mét
lật trang động tác của mọi động từ
dòng nước trôi xuôi
ngôi nhà trống nuốt rồi nhả mây mù
cồn cào nỗi đói không ngôn ngữ
*
thay thế tất cả mặc khải khối đá đen cột cổ hiện tại
nghìn năm trước nghìn năm sau thịt da là tấm lịch nhàu
nỗi ám ảnh ngọ nguậy ngón tay thừa trong ổ khóa
vầng dương thổ huyết trước giá vẽ bỏ hoang
bàn phím chìm giấc đông miên nằm đè lên xấp giấy trắng

1

lật trang từng lớp nhẹ phấp phới
tuyết rơi trên bàn ghế điện thoại thùng thư
câu kệ lời kinh lập cập giữa kẽ răng thần gió
*
tảng băng cuối tan trong cuống họng lũ tượng công viên đồng loạt khạc âm thanh quạ
sau mùa thất nghiệp dài gã ruồi đầu tiên lại lang thang kiếm ăn
dưới làn lụa óng ả bắt đầu sự lường gạt dễ chịu của ngực và mông
cây già mãn án chung thân xếp hàng tắm gội dưới cơn mưa ấm
lật trang lật trang

động tác của mọi động từ

óc tim ngập nắng tháng tư
khởi điểm vòng tròn là bản thảo xé đôi

*

mỗi cánh chim khai mở một thi pháp mới _