Saturday, March 8, 2014

Thơ LÃNG THANH

Lãng Thanh ( 1977  -  2002 )  Sau khi mất, nhóm bạn bè của anh trong Câu lạc bộ văn hóa Chí Tâm đã đưa một phần di cảo thơ anh đến với Nhà xuất bản Thanh Niên, biến anh thành "người của công chúng,  một “hiện tượng của thơ Việt” trong thập niên đầu của thế kỷ 21





Những mảnh vỡ

Tôi đã yêu những mảnh trăng nằm lạnh đáy sông;
Yêu ánh xà cừ cựa mình trên giấy điệp;
Những lăng tẩm ngả nghiêng đền đài hoang vỡ;
Mảnh gương đồng soi nửa mặt người; gốc gỗ lũa nham nhở kỳ dị;
Bức tranh cổ rã bong tàn tạ, vài mảnh ghép ngây ngô;
...Và chiếc lông chim rơi chậm hơn những giọt mưa thánh thót.

Tôi trầm ngâm dạo trong nhà bảo tàng,
Nghe hàm răng đã cười sáu nghìn năm trong miệng đất,
Tiếng loảng xoảng gươm khua, tiếng hát ru từ các bộ xương.
Cánh cò trắng muốt cắt đôi bầu trời,
Bầu trời bên trái che xuống mộ ông bà,
Bầu trời bên phải kéo cha mẹ trở về ruộng đất quê tôi.

Tôi không nỡ đổi nửa đồng xu mẻ đặng lấy đồng bạc nguyên đâu!
Tôi chạy vùng vằng quanh cánh đồng nứt nẻ quê tôi,
Rón qua những con mương đục như bát đất,
Những ô cửa méo xệch như sắp rơi.
Ủ vào lòng những mảnh ký ức quê tôi.
Tôi muốn làm con sông chia hai bờ thương
Lại muốn làm con sông nối hai đầu nhớ

23/05/2000


Bài ca trái tim

Trái tim ta như lá rách cành long
Em bé thơ rứt áo chạy tồng ngồng
Ngả ngớn chơi lòng ròng cơn máu đỏ
Trùi trụi với hư không trùi trụi phập phồng

Như lò than trái tim ngầu ngậu lửa
Ta bập bùng leo áng khói chơi vơi
Ta có thể và ta chỉ muốn
Đốt em bằng ngọn lửa của ta thôi

Trái tim ta bốn bề như vách núi
Chả đất đai cây cối chả cần trời
Ru em ngủ bốn bề heo hút đá
Xích em bằng nhung nhớ riết khôn nguôi

Trái tim ta như bàn tay điêu khắc
Đẽo mặt em thành những nét văn hoa
Thân hình em mỗi ngày là một tượng
Để em đừng phải giống với hôm qua

Trái tim ta lưỡi cuốc người trồng trọt
Không trồng rau ta cũng chẳng trồng hoa
Ta trồng em hạt giống mầm duy nhất
Ở trên đời biết nở những bài ca

Không châu báu ngọc vàng không tráng lệ
Nhưng đi gần cung điện trái tim ta
Em bước một nhập vào ta mười bước
Quyết một đời không thể nhấc chân ra

Trái tim ta rập rình như đánh bẫy
Em tìm nơi em lựa lối em vòng
Sơ ý chạm dù một lần gai độc
Trọn một đời chưa biết có khỏi không?

Tim ta có hai người tình diễm tuyệt
Em và thơ một người gần người xa
Thơ chán nản em là người thứ nhất
Em buồn phiền thơ sẽ đẩy em ra

Trái tim ta một lưỡi dao sắc nhọn
Nô lệ em cho giấc ngủ mơ màng
(Em đừng lấy để giết người hàng xóm)
Cắt chia quà em gửi bạn không sang

Trái tim ta mạch dầu sôi dưới đất
Giãy mình lên đốt cháy đến tơi bời
Nếu tháng năm em vẫn còn tin tưởng
Kiếm dò hơn tất cả mọi con người

Trái tim ta so sánh với hoàng hôn
Như mây chiều xuống như vầng trăng lên
Sáng sao cao vút một miền
Em nhìn qua cửa chỉ lặng lờ mây đen

Trái tim ta bánh xe tròn bất tử
Em chần chừ em mãi ở đằng sau
Ta đứng lại tức thì ta đổ nát
Tim không ngừng cho những phút chờ lâu

Ôi! Trái tim thật thà như túi thủng
Cơ hội yêu ta có nhận bao giờ
Vâng, em nếu là một người tri kỷ
Lấy tim mình hàn bọc vết ngây thơ

Trái tim ta chứa hoa bèo tím ngát
Dịu hồn em trong mỗi buổi xa về
Dâng một thoáng bâng khuâng vào ánh nước
Nếu đô thành em nhớ sắc hồn quê.

Tim làm sóng em đôi bờ cát mịn
Cát chảy dài ta lả lướt thành sông
Cát tả tơi xoãi mình treo dốc đá
Vỡ đầu rơi nhưng sóng vẫn bập bồng

Cứ mặc ta lưỡi kêu gào bật máu
Mơ quá gần em đến vẫn còn xa
Chỉ xin em nếu mai này có chết
Đuối giữa dòng sông máu trái tim ta.

1996