Sunday, June 30, 2013

Lê Vĩnh Tài

 
Chín mươi triệu...
 
Một con hươu bị giữ trong nhà kho tối tăm, sừng của nó được cột với một sợi dây thừng. Nó ngồi lặng im, hơi làm duyên bằng cách cọ sừng vào bóng tối. Nó không thể nhìn thấy bất cứ điều gì, đôi mắt của nó ngơ ngác. Một củ khoai ai đang ăn dở dang, cũng đang nằm lăn lóc và ngơ ngác...
 
Hình như có người quan sát các bữa ăn của nó, ngay ở đó...
 
Bên ngoài, chín mươi triệu con cừu đang chơi với một cánh hoa. Những chiếc xe máy kẹt cứng, đang chết trôi ngoài đường. Một chiếc xe đạp lao xuống từ ngọn đồi, tiếng nhông xích mòn cũ quyện vào nhau, nghe như bài hát đang ngợi ca những con lợn.
 
Một hoạ sĩ đang nhìn chằm chằm vào bụi cây, anh đối mặt với một mảng màu. Nhiều màu đen đang bôi lên bức tranh, anh nhìn và bất động. Một dải ruy-băng sặc sỡ gắn trên tóc của một con sư tử đi ngang qua, che giấu sự nghèo nàn vì nó cũng không có quần áo gì để mặc. Nó đi nhanh tới mức anh tiếc rằng mình đã không kịp vẽ...
 
 
 
Bảng cấm của thi sĩ...
 
Tín hiệu có thể là cành hoa duy nhất trong bóng râm của một bụi cây. Một con bướm chớp chớp xuống nhụy hoa mới nhú, cánh bướm nhiều khi vẫy theo các hướng khác nhau...
 
Tín hiệu có thể là email gửi từ một khu vườn, lắc lư theo nhịp điệu của đôi cánh con bướm. Nó níu bạn dừng lại, không phải quyến rũ mà bắt giữ, không phải tù mà là thiên thu...
 
Nó nhắc bạn dừng lại, vì đây là đường ưu tiên, nơi xe lửa sẽ chạy qua. Và nghiền nát...
 
Thi sĩ phải tạm dừng.
 
 
 
Kêu cứu...
 
Tiếng kêu cứu không có nghĩa. Nó cũng không phải là cảm xúc, nó chỉ là tiếng dậm chân tuyệt vọng xuống sàn nhà. Nó là tiếng khóc nhưng nhiều khi bạn nghe như tiếng ồn...
 
Những gương mặt xa lạ
những cái tên xa lạ
họ ngồi trong một hành lang dài
và tối...
 
Chỉ có tiếng dậm chân
vô tội
và giận dỗi
 
Bạn cố gắng nói:
nó không phải là cảm xúc
nó chỉ là tiếng ồn
 
Dù bạn biết nó là nỗi buồn. Cho một khoảnh khắc ngày xưa. Bạn đã từng cộng hoà tự do hạnh phúc...

No comments: