Cứ mỗi khi “cờ đỏ”, “cờ vàng”, “phản động”, “yêu nước” mà xáp lại và
đụng tới chuyện dân chủ thì trước sau cũng đi tới chỗ “đa đảng sẽ khiến
cho các đảng phái đấu đá nhau và sẽ làm mất ổn định” mặc dù luận điểm
này rốt cuộc cũng bị tan tành, tả tơi (vì bởi lẽ rất đơn giản: 99% quốc
gia trên thế giới là đa đảng và toàn là đấu đá nhau nên mất ổn định hay
sao?).
Hôm nay phải đối đầu với một vấn đề khá hóc búa, đụng chạm tới tầng
hệ điều hành, ngồi phân tích “problems” tôi chợt nghĩ, không phải chính
phủ là một hệ điều hành hay sao?
Hệ điều hành nói một cách đơn giản là một tập họp các nhu liệu giúp
nhận chỉ thị và tương tác với tài nguyên để hoạt động. Ngày xa xưa, có
những hệ điều hành cổ điển thuộc dạng “single-tasking” chỉ có thể nhận
một chỉ thị để điều phối nhằm thực hiện một việc nào đó. Hệ điều hành
như thế quả là “rất ổn định” vì chúng quá đơn giản cho các nhu cầu quá
đơn giản. Ngay khi nhu cầu gia tăng, chúng nhanh chóng chết đi và được
thay thế bằng những hệ điều hành “multi-tasking”. Ngay cả vậy,
“multi-tasking” còn được đẩy lên mức “multi-threading” trong mỗi “task”.
Dù vậy, ngay cả những hệ điều hành “multi-tasking” cũng đã nhanh chóng
đi đến chỗ bế tắc vì chúng không còn đáp ứng được nhu cầu và trí tưởng
tượng của con người. Những dạng hệ điều hành “distributed”, “real time”
là những đáp ứng tạm thời cho đến khi những rào cản vật lý được dẹp bỏ
một lúc nào đó.
Chẳng biết về sau, khi những khái niệm mới bức phá giới hạn vật lý
cũ, mở ra một không gian mới thì các hệ điều hành sẽ đi về đâu nhưng
chắc chắn một điều, hệ điều hành “single-tasking” đã chết từ lâu và
chẳng ai còn nghĩ hoặc nhớ đến chúng, thậm chí vì lý do giá trị nhất: sự
ổn định cũng không thể giúp níu kéo con người quay lại với nó.
Con người đi qua những cuộc cách mạng không chỉ trên chiến trường với
giáo mác, súng ống mà họ đã ngã xuống và đứng dậy ngay trên những trang
giấy, những bản thảo, những ngòi bút, những bàn phím. Những cuộc cách
mạng trí tuệ của những năm gần đây dần dần đưa chính con người vào chỗ
“multi-tasking”, thậm chí “distributed”. Họ có thể vừa nghe nhạc, vừa
đọc sách, vừa chít chát, vừa trông chừng cả một hệ thống phức tạp. Con
nít ngày nay có thể ngồi trước máy tính và có thể “chạy con chuột” và
bấm phím cùng một lúc một cách dễ dàng, thậm chí sử dụng những gesture
phức tạp trên những mobile devices một cách tự nhiên.
Con người không cần “ổn định” và chưa bao giờ dừng lại vì sự ổn định.
Họ muốn đi qua những cuộc cách mạng. Họ muốn tự giải phóng mình ra khỏi
những khuôn khổ do những người đi trước đặt ra. Họ đi tìm tự do, họ
muốn sáng tạo và sáng tạo thì không có giới hạn và tất nhiên không có
chỗ cho… sự ổn định.
Bởi thế, hệ điều hành “ổn định” đã chết từ lâu rồi và “ổn định để phát triển” không những ngu xuẩn mà còn điên rồ.