Wednesday, December 25, 2013

Thơ Bùi Chát



Cũng như em, tôi không hát một mình

Dưới lớp da nạm vàng
Có thể gãi thứ mình muốn ngứa?

Tôi đâu biết đêm dài quá vậy
Chẳng còn nhiều người thức đợi ngày mai
Ai đó thi thoảng thắp lên ngọn đèn
Để xua đuổi tai ương



Đáp lại những câu thơ dài tuyệt vọng
Em đã đến cạnh tôi nguyện ước
Vòm đêm không chút dấu hiệu thay đổi
Chúng ta bay đến lúc hết hơi


Like You, I Don’t Sing Alone

Under the gilded skin
Can we scratch what we wants to itch?

I never know the night to be so long
Not many still stay awake for tomorrow
Sometimes someone lights up a lamp
To turn away misfortune

In response to long desperate verses
You have come near me and pray
The dome of night has no sign of change
We fly until we are out of breath.




Thôi, đi


Nhắm chặt mắt
Hãy bước
Trên lãnh địa này
Sự sống, giữa cái chết
Mọi vật tồn tại
Là nỗi sợ

Bước thấy sự thật
Để biết mình có đôi chân

Thôi

Đi


C’mon, Go


Shut our eyes tight
Walk
On this territory
Life, in the circle of death
Everything that exists
Is fear

Walk ’til the truth is in sight
To know we have our legs

C’mon

Go



Cá nước lợ


Bởi họ có thể sử dụng chúng ta như một con bài
Bởi họ có thể bóp chết chúng ta tíc tắc
Bởi họ có thể ngồi im hồi hộp theo dõi chúng ta
Chúng ta tồn tại trong sự lưỡng lự của họ

Như loài cá nước lợ
Chúng ta tăng trưởng khu vực giáp ranh
Hẳn biến mất, khi bơi về một phía

Là cư dân vùng mở, chúng ta hiện diện
Thực tại cuộc sống đang bảo vệ chúng ta

Brackish Water Fish


Since they can use us like a card
Since they can smother us in an instance
Since they can sit still and observe us anxiously
We survive in their wavering

Like brackish water fish
We grow and the bordering areas
Would disappear, when we swim in one direction

Being inhabitants of an open-ended area, we exist
The realities of life are protecting us.