khúc hát gió điên
chiếc giầy lẻ loi trước ngưỡng mùa thu
buồn hơn nỗi buồn cộng lại của các nẻo đường
bước qua da thịt đàn bà trần truồng
tôi đặt giá tranh ngoài tâm tưởng
con mắt là ổ khóa
vĩnh viễn giam cầm lũ chim bị bùa mê
bay đi
mọi giao hưởng
dung nhan
cà vạt…
trước mặt là mùa đông
lũ vĩ cầm
không còn hò hẹn
với lá vàng
trong tha ma gió
trước mặt là
mùa đông
sau lưng là
hàng quán vắng
từng chuyến
tàu điện hối hả
phóng vào
bóng đêm vây bọc trái tim
tiếp tục
công việc của thời gian
tháng chạp
huơ mũi dao âm độ
khoét rộng
thêm khoảng trống nội tâm
góc phố rủ
hàng cây với ánh trăng
giăng bẫy
chờ
cặp tình nhân
kế tiếp
New England, cuối năm
mấy hôm rồi
giông bão đã qua đi
giữa đất trời
còn bức màn sương bất động
cúi xuống
cột vào chân cho chặt
chiếc bóng mùa đông
tôi dò bước
về căn phòng
có đôi mắt lạnh mở hoài
trong tấm gương đóng băng
ước gì có thể gửi
cái hàn thử biểu dưới độ âm
làm quà
cho quá khứ