Saturday, December 7, 2013

NGÀN DẶM XA ( 1 )

Nhà văn NĐC năm viết Ngàn dặm xa



Truyện này được viết từ năm 1961 ở Hải Phòng. Viết đến đoạn chú Kiến Lửa cùng Kiến Nâu chạy thoát khỏi tổ bà Mối thì bỏ dở. 16 năm sau, năm 1977 ở bộ đội về tôi viết tiếp cho đến đoạn hai chú Kiến lạc trên đảo Đen rồi bỏ lại đó …cho đến năm nay 2007, 46 năm đã trôi qua, gần nửa thế kỉ, quyển tiểu thuyết phiêu lưu trẻ thơ này vẫn còn bỏ dở nửa chừng. Chẳng biết bao giờ mới viết xong đây ?

Nhà văn NĐT có khuyên tôi nên viết nốt cho xong quyển tiểu thuyết đầu tay rất hay này. Hay chẳng kém gì nếu không muốn nói là hay hơn bộ tiểu thuyết hoang đường quái đản Đêm Thánh Nhân. Ôngi cứ nức nở như vậy.Tôi cũng đã thử ngồi vào bàn và cầm bút. Nhưng rồi …Tuổi ấu thơ đã trôi qua lâu lắm rồi …46 năm …nửa thế kỉ gió gió mây mây …còn đâu. 

Hoạ sĩ Mai Văn Hiến có bảo tôi: “ Thỉnh thoảng có những bức tranh vẽ gần xong lại đẹp hơn cả. Nghệ thuật có những quy luật vớ vẩn như vậy.” 
Tôi tặng Mai Nga Nhí  tác phẩm đầu tay này. Tôi tin rằng món quà này đã tới tay người nhận.



Chương 1

 

Tác giả: NGUYỄN ĐÌNH CHÍNH


Tôi sinh ra và lớn lên ở gò Me. Quả gò nổi lên giữa cánh đồng lúa lộng gió, chẳng khác chi hòn đảo chơi vơi lạc trên biển vàng. Họ nhà Kiến tôi rất đông, đến nỗi không thể nào đếm xuể. Nhưng chúng tôi không bao giờ cắn nhau, tranh ăn, mà sống rất hoà thuận và chăm chỉ làm lụng. 



Mỗi buổi sáng bác Mặt trời thức dậy toả muôn vàn tia nắng ấm áp xuống trần gian, là kiến cụ, kiến ông, kiến bà, kiến mẹ, kiến con lại rồng rắn kéo nhau ra khỏi tổ. Ai nấy có phần việc của mình. Kiến thợ hì hục xây tổ, dệt lá. 


Kiến chiến đấu luyện tập võ nghệ. Kiến mẹ chăm sóc các ấu trùng. Mấy chú Kiến trinh sát leo lên những bông cỏ cao nhất, múa râu nhìn ra bốn hướng canh giữ cho đồng loại vui đời lao động trong nắng gió. 


Đến khi ánh chiều tà dần buông, các Kiến lại tíu tít rủ nhau về tụ họp trên bãi cỏ xanh rờn trước tổ, cùng chụm râu múa hát mừng một ngày tốt lành đã trôi qua. Cho tới khi tia nắng cuối cùng lụi tắt ở phía chân trời, cũng là lúc các Kiến mệt phờ râu, và lũ lượt bám đuôi nhau chui vào tổ lăn kềnh ra ngủ.

còn tiếp