Saturday, July 5, 2014

ĐÊM THÁNH NHÂN



VNLX:- Ở một xã hội tôn thờ đạo đức giả, sex luôn chịu sự phán xét sai lệch đến mức bệnh hoạn. Trong hơn ngàn trang Tiểu thuyết Đêm Thánh Nhân có hơn trăm trang viết về 10 cuộc làm tình. khác nhau không phải ở Tư thế mà ở Tâm trạng. Luật sư, nhà thơ Phan Cầm Hải và nhà phê bình Đặng Tiến có động bút tới khi đọc cuốn tiểu thuyết này.   VNLX sẽ giói thiệu tới độc giả đọc cho vui.

1- Cuộc làm tình lần thứ nhất  
.........

    Nhưng chuyện chưa hết ở đó. Đêm hôm ấy tại căn hộ độc thân chiều dài 3 mét chiều rộng 3 mét vuông vức cũng đúng 9 mét vuông của bác sĩ Trương Vĩnh Cần ở khu tập thể Thắng Lợi vào khoảng mười hai giờ trời vẫn mưa rả rích và gió bấc vẫn đang thun thút thổi. Bác sĩ Cần đang ngồi co ro trên giường chăn tới cổ đọc mẩu tin võ sĩ da đen Tôm Kinh đấm hộc máu mồm con tê giác tám tuổi đăng ở tờ tạp chí “Thể thao mới” thì có tiếng gõ cửa cạch cạch. Cửa chưa khóa. Bác sĩ Cần vẫn ngồi co ro trên giường không thèm ngoảnh lại chỉ nói to: “Vâng mời vào”. 

Vẫn tiếng gõ cửa cạch cạch. Bác sĩ Cần phải nói tới ba lần vâng mời vào thì cánh cửa mới cọt kẹt do dự từ từ hé ra. Một cái đầu trùm khăn thò vào. Rồi xạch một cái cánh cửa bật mở tung và một người đàn bà ào ào như một luồng gió. Đúng là thị. Người đàn bà ban chiều mò đến nhà xác của bệnh viện nhờ bác sĩ Cần đổi chỗ cho thằng bé trong tủ lạnh. Áo quần thị ướt lướt thướt. Thị trùm vuông khăn lốm đốm chấm đỏ chấm vàng hoa cà hoa cải giống hệt vuông khăn đang bọc thằng bé trong tủ lạnh. Thị hiện diện quá đột ngột. Cũng đột ngột như lúc thị vụt biến mất như bóng ma ở trong căn phòng liệm xác rộng thênh thang khiến bác sĩ Cần giật thót người. Ông há hốc mồm trợn mắt ú ớ nhìn thị. Người đàn bà lắc người làm bắn tung những hạt nước xuống sàn nhà giống hệt một con chó rũ lông sau khi bị dội nước. Thị rón rén đặt mấy quả cam lên bàn rồi nhỏ nhẹ: 

- Cháu tới để cảm ơn bác sĩ. 

Chưa hết ngạc nhiên bác sĩ Cần vẫn ngồi chồm hổm trên giường lắp bắp hỏi:

- Sao không để đến sớm ngày mai? Đêm hôm khuya khắt mưa gió lạnh lẽo thế này… 

- Mưa to mấy cháu cũng phải tới. Đêm càng khuya cháu càng phải tới. 

Thị nói nói cười cười lả lơi rồi tuột vuông khăn hoa cà hoa cải xuống vai. Tóc thị rất dày đen nhánh nhưng ở giữa đỉnh đầu lại có một mảng tóc bạc trắng ánh lên như cước. Mắt thị lóng lánh dưới ánh đèn. Bộ mông căng mẩy của thị nhoay nhoáy quay phải quay trái. Nom thị chẳng có chút gì nỗi niềm đau khổ của một người mẹ vừa mới mất con đến nỗi bác sĩ Cần phải buột ra câu hỏi: “Vậy là thằng bé trong tủ lạnh không phải là con của chị?”. “Vâng cháu không phải là mẹ nó. Con nhặt con rơi con xin con mua đấy. Bác sĩ tinh lắm”. Thị nhăn nhở cười cười trả lời ghé mông nhẹ nhàng đặt xuống mép giường rồi ỏn ẻn kể tiếp:

- Thằng bé này cháu mua lại của một bà cụ dở người vẫn bán ngô nướng ở cửa ga. Cũng chẳng rõ nó là con cái nhà ai. Cháu mua nó những bảy chục ngàn đắt hơn những thằng bé trạc tuổi vì nó vừa chột bẩm sinh vừa khèo tay bẩm sinh. Hiếm khi mà vớ được đứa bé có được cả hai cái tật xấu xí như vậy bởi vì trẻ con thì hầu như đứa nào nom cũng thích mắt. Bẩn thỉu lấm láp như ma vùi nhưng trông kỹ thì vẫn cứ thích mắt. Lạ thế cháu mua thằng bé này cũng định mai đây dạy nó hát xẩm rồi đóng giả hai mẹ con lên tàu xuyên việt Bắc Nam vừa hát xẩm vừa ăn xin. Ái chà cháu chưa nói để ông biết cháu hát hay lắm nhá. Cháu đã toan tính sắp đặt đâu vào đấy. Ai dè ông trời lại hại cháu. Thằng bé mới về được với cháu non tháng thì lăn đùng ra chết. Thế là mất cả chì lẫn chài. Số cháu đúng là còn đen hơn cả mực tàu Quảng Đông. 

- Chị làm nghề hành khất ư?

- Ban ngày thôi còn ban đêm thì… 

Nói đến đây thị ngước mắt lên nhìn ông bác sĩ. Mắt thị đen láy như mắt chó. Rồi thị ỏn ẻn đứng lên đi tới phía bàn chọn một quả cam. Thị bóc cam rất khéo. Bác sĩ Cần giật mình khi nhìn thấy trên mép giường đúng cái chỗ thị ngồi một bãi nước đang từ từ loang rộng ra ngấm dần xuống đệm. 

Thị tủm tỉm ngoái lại: 

- Đừng sợ . Nước mưa đấy mà. 

Rồi chị dúi múi cam vào tay bác sĩ Cần. 

- Ông ăn cam đi. Ngọt lắm. Cam Vinh đấy chứ không phải cam Trung Quốc đâu. Ông không biết cháu chứ cháu biết ông đấy. Thỉnh thoảng tối chủ nhật tối thứ bảy ông vẫn mò ra ga chống đần độn đúng không nào?

Thị phá lên cười. Điệu cười như suối chảy như kính vỡ như gió rít như chó hoang gào rú. Rồi thoắt một cái thị nhảy phốc lên giường. Múi cam tống vào mồm bác sĩ Cần. Nước cam ứa ra ngọt lừ. Hai cánh tay nầng nẫng của thị siết lấy cổ ông bác sĩ. Bộ vú thây lấy ngai ngái hôi thối của thị ấp vào mặt bác sĩ Cần. Tấm thân béo lẳn ướt át mà lại nóng hầm hập của thị đổ sập lên người bác sĩ Cần khiến ông ngã bổ chửng ra giường. Thị hà hơi phả vào mặt bác sĩ Cần mùi tỏi mùi hành mùi hạt tiêu mùi gừng nướng cháy mùi mỡ béo ngậy của nồi nước dùng phở:

- Cháu trả công ông đấy. Ông việc ăn bánh không phải trả tiền đâu. 

Bác sĩ Cần cố đẩy người đàn bà ra nhưng không đẩy nổi. Thị khỏe hơn ông ít nhất là bốn lần. Giãy giụa một lúc ông bác sĩ đành vật hai tay ra nằm im. Ông nằm im bẹp dí dưới tấm thân nặng trịch hừng hực của ả giang hồ. Hơi nóng từ cơ thể ả truyền rất nhanh sang tấm thân già nua lạnh giá lủng củng những xương cùng da của ông. Ông nằm im mặt ngửa mắt nhắm tịt mũi bị đè bẹp dí dưới bộ vú đẫy đà của ả. Toàn thân ông bác sĩ nóng dần lên như được sưởi ấm. Mắt ông càng nhắm chặt hơn nhưng mũi ông thì cố thở thật rộng thật to lén lút vụng trộm vội vã hít lấy hít để cái mùi ngai ngái ấm áp tuy chẳng thơm tho nhưng thật là dễ ngửi đang phả ra ngùn ngụt từ tấm thân phốp pháp của thị. 

Ả giang hồ dịu dàng nhỏ nhẹ rót vào tai ông:

- Tối nay mưa gió dầm dề cháu ngồi mãi ở quán ông Tường dở người mà chả tăm được thằng khách nào. Cháu về nhà trọ lăn ra giường toan làm một giấc đến sáng nhưng trùm chăn lên đầu là thằng bé nó lại hiện ra trỏ thẳng tay vào mặt cháu. Nó bảo cháu phải đến đây để trả ơn ông. Thế là cháu đội khăn đi luôn. Ban nãy cháu đứng ở ngoài cửa cháu sợ lắm chả dám gõ cửa. Nào ông ơi ông choác đi ông chơi đi tàu nhanh cũng được mà tàu suốt qua đêm cháu cũng chiều. Ông cứ chơi hết cỡ cho thật đã thật sướng. Sức cháu cũng hơi siêu đấy. Hôm kia cháu chui vào sau cái Ních-san vào làm ăn ở một sứ quán Ả-rập. Bốn thằng đen sì râu mép thay nhau hiếp cháu ở trong toa-lét mà cháu vẫn bất chấp khinh chúng nó mười lăm phút. Cháu nói thật đấy mời ông cứ chơi cho thật đã đời. Mà cháu cũng thích thế. Ăn bánh không phải trả tiền đâu. Cháu khuyến mại cho ông đấy. 

Bác sĩ Cần ngộp thở dưới bộ vú hầm hập của ả. Tim ông đập huỳnh huỵch. Thái dương ông giật vô hồi. Máu như sôi lên khắp người ông. Bàn tay ả giang hồ sần sùi nhơm nhớp sờ soạng lần mò trên ngực trên bụng ông bác sĩ rồi bất thần thọc ngay xuống háng ông bóp lấy bóp để. Bác sĩ Cần co rúm người ngẩng cổ lên. Ả giang hồ đã tự trút bỏ quần áo từ lúc nào. Người ả trắng lốp bóng nhẫy dưới bóng đèn. Đôi vú của ả thõng xuống. Một cái núm vú to tướng đen sì ấn tịt vào lỗ mũi của ông bác sĩ. Ả nhe ra cười. Hai hàm răng ả thật là đều thật là trắng có một cọng rau xanh lét dắt ở kẽ răng của ả. Đôi môi ướt nhoèn của ả chà xát trên mặt bác sĩ Cần. Lưỡi ả liếm tem tép như cá ăn mồi. Ả giang hồ hổn hển phì phò rên rỉ: 

- Không sao đâu mà một lúc nữa cái ấy của ông sẽ lên mà. Em khéo chiều khách có tiếng đấy ông ạ. Một lúc nữa là nó sẽ lên ngay thôi mà… 

Một con mèo bất ngờ vồ được con chuột nhắt. Móng vuốt nhọn hoắt của mèo mới chỉ bấm nhẹ vào cổ con chuột. Hàm răng sắc dợn của nó mới chỉ cắn khẽ vào sọ con chuột. Con mèo chưa muốn ăn thịt ngay con chuột. Hay nói đúng hơn là trước khi bắt đầu bữa tiệc thịnh soạn con mèo còn cái thú vờn con chuột vật đi vật lại cho thỏa thuê. Con mèo vần vò con chuột như thế nào thì lúc này ả giang hồ cũng vần vò ông bác sĩ Cần đúng như vậy. Cơn dục vọng ngùn ngụt đã khiến ả giang hồ trở nên trơ trẽn thô lỗ mất hết vẻ e sợ kính nể ỏn ẻn. Trần truồng lõa lồ như con nhộng ả hồng hộc cưỡi lên bụng ông bác sĩ Cần. Hai chân ả nhún nhảy như kẻ đang phi ngựa. Tóc ả xõa xuống che kín gần nửa gương mặt căng đầy máu phừng phừng như mặt một con bệnh đang tăng huyết áp đột ngột. Hai cánh tay lừng lững của ả hùng hục sờ soạng nắn bóp. Lưỡi ả nóng rát chà xát trên da thịt ông bác sĩ. Cái giường cũ kĩ mọt ruỗng đã bốn lần rung lên ken két như sắp vỡ vụn ra đổ sập xuống sàn. Và cũng không dưới bốn lần thân xác ông bác sĩ Cần được dựng ngồi bật lên ném bẹp vào sát tường. Khắp người ông bác sĩ đau như dần toát mồ hôi đầm đìa như người bị thoát dương. Đầu óc ông tê dại trong nỗi khoái cảm mụ mị mê sảng… 

Khi tiếng đồng hồ Fu-ji trên tường đổ mười hai tiếng tính tang tình tang thì ả giang hồ mới chịu buông ông bác sĩ ra và cuộc vật lộn vầy vò mới kết thúc. Đèn trong phòng vẫn sáng quắc. Lúc này ngoài trời vẫn mưa rả rích. Gió lạnh phù phù táp vào ô kính cửa sổ. Ả giang hồ vật hai tay xuống giường chán nản tuyệt vọng phì ra một luồng hơi dài như rắn phì rồi lồm cồm bò dậy nheo mắt nhìn chăm chăm vào háng ông bác sĩ. Ả thở dài:

- Mít ướt triền miên rồi. 

Bác sĩ Cần nằm im nhắm nghiền hai mắt dường như không còn dám thở nữa. Nom ông như một kẻ vừa mới qua đời. Vẻ im lìm bất động lạ lùng của ông khiến ả giang hồ ngây mặt ngắm nhìn ông đầy vẻ tò mò. Bàn tay ả lướt nhẹ trên cái bụng lép kẹp mỏng dính toàn da của ông bác sĩ. Ả khẽ thọc ngón tay trỏ vào nách ông rồi ả cúi xuống sát mặt ông mỉm cười thỏ thẻ: 

- Tuần trước cháu đi với một lão già cũng trạc tuổi ông. Già móm răng móm lợi rồi mà nghịch ngợm đểu cáng còn hơn cả bọn choai choai chíp hôi. Cháu phải chửi cho lão ta một trận đấy. Già cũng có dăm bảy loại ông nhỉ. 

Bàn tay ả dịu dàng vuốt ve ngực bác sĩ Cần. Đôi mắt ả đen láy. Giọng ả thì thào rì rào như cơn gió: 

- Ông đừng buồn. Ai uống bia uống rượu nhiều thì vẫn hay bị mít ướt như thế này. Chuyện thường đấy mà. Ông phải uống ít thôi nhé. Vừa đỡ tốn tiền lại có lợi cho sức khỏe. 

Bác sĩ Cần vẫn nằm ngay đờ hai mắt nhắm nghiền giả chết. Thị đâu có biết rằng ông bác sĩ đang nức nở khóc thầm. Ông khóc mà không có tiếng nấc và không chảy nước mắt. Hay nói đúng hơn là tiếng nấc và tiếng nước mắt đang nghẹn ngào chảy ngược vào tim ông. Đã mấy chục năm nay rồi cứ sau mỗi lần có dịp khỏa thân ôm ấp vầy vò một người đàn bà bác sĩ Cần lại nằm chết lặng ngay đơ nhắm nghiền hai con mắt lặng lẽ khóc thầm. Ông khóc vì sự bất lực cay đắng nhục nhã của ông. Ông khóc vì nỗi niềm tủi hổ chua xót cho cuộc sống tình dục khiếm khuyết thua thiệt của đời ông. Ông khóc vì một nỗi buồn thăm thẳm hun hút như vực sâu tối đen không đáy. Nỗi buồn như luồng khí độc cuốn chặt lấy tâm hồn ông thể xác ông không bao giờ chịu vữa ra tan ra. Và vĩnh viễn mãi mãi là như vậy. 

Rồi ông bác sĩ thiếp đi lịm đi...