Sunday, July 6, 2014

NGUYỄN THANH HIỆN



nhưng tôi thì thấy cỏ như sự bù đắp vào chỗ còn thiếu của thế giới - thơ

posted 53 minutes ago by Nguyễn Thanh Hiện


Bahram HAJOU - Untitled


khi cỏ lấn lúa khoai người ta phải nhổ bỏ đi nhưng đó là chuyện khác chuyện của việc sinh tồn

nhưng tôi thì thấy cỏ như sự bù đắp vào chỗ còn thiếu của thế giới

đêm đầu tiên gặp nhau tôi và em ngồi ở nơi bờ cỏ đồng làng

tôi vô cùng lúng túng chẳng biết bắt đầu thế nào cứ thấy những đám mây trắng mỏng trên bầu trời đêm rằm tháng tám như những con ngựa hoang kéo nhau đi trong ánh trăng ẩm ướt

lúc những con ngựa hoang chợt che khuất mặt trăng tôi mới chợt nghĩ ra cách bắt đầu cuộc chuyện trò với em bằng những ký ức tuổi thơ

tôi bắt đầu nói về lũ cỏ gai trinh nữ

tôi nói thuở ấu thơ của tôi lũ cỏ gai trinh nữ như những người bạn thân thiết với mình nếu không nói là tri kỷ

khi liên tiếp thất bại trong những cuộc chơi trổng chơi cù với lũ trẻ trong làng tôi buồn như thể ai đó đã lấy mất tuổi thơ của mình

những lúc như thế là tôi lại chạy đến hỏi lũ cỏ gai trinh nữ ở trong vườn

tôi hỏi cỏ có buồn không khi tôi đã bại trận trong cuộc chơi với lũ trẻ trong làng

tôi khẽ chạm tay vào cỏ và hỏi

lập tức những chiếc lá xinh xắn trên thân thể chúng từ từ khép lại như thể khép mắt để chia xẻ nỗi buồn cùng tôi

ở làng Cù của tôi đến mùa tháng tám cỏ gai trinh nữ mọc đầy ở các khu vườn chưa kịp trồng trọt

có nghĩa đến tháng tám mùa thu thì những người bạn thân thiết của tôi lại đến với tôi

tôi nói với em là lũ cỏ đã chia xẻ cả nỗi buồn lẫn niềm vui của tôi

khi chiến thắng trong các cuộc chơi tôi lại đến hỏi cỏ có vui không

lập tức lũ chúng phe phẩy những chiếc lá xinh xắn như thể bày tỏ niềm xúc động

tôi nói có một hôm vui quá vì chiến thắng tôi vừa chạm tay vào cỏ vừa lay chúng vừa hỏi có vui không

lập tức những chiếc lá xinh xắn trên thân thể chúng vội vã khép lại như thể chẳng thể chia xẻ niềm vui với tôi

tôi nói lúc bấy giờ tôi cứ nghĩ cỏ không còn muốn là bạn thân thiết vói tôi

nhưng giờ thì tôi đã hiểu lũ cỏ gai trinh nữ đôi khi lại không muốn ai chạm vào mình

tôi nói và khẽ đặt tay lên vai em

lũ cỏ thì thế nhưng con người thì không thể con người thì không thể sống cô đơn

em nói

và giữa ánh trăng ẩm ướt tôi nhìn thấy em cứ đắm đuối nhìn tôI