Sunday, July 6, 2014

ĐÊM THÁNH NHÂN



Cuộc làm tình thứ 2 

       Có một điều không giải thích nổi là khi bị tật nguyền khiếm khuyết một điều gì trên thân thể khiến người ta đau khổ tủi nhục thì ban đêm người ta hay có những giấc mơ ngược lại rất kỳ lạ. Người mù thì hay mơ mình đã sáng mắt. Người què cụt thì mơ mình đã lành lặn đầy đủ chân tay. Người câm điếc thì mơ mình đã nói được huyên thuyên như con sáo. Bác sĩ Trương Vĩnh Cần cũng không phải là một trường hợp ngoại lệ. Từ khi bị bệnh liệt dương thỉnh thoảng ông vẫn nằm mơ thấy mình đã khỏi bệnh hoàn toàn và đang làm tình với một cô gái rất xinh rất trẻ vẫn tự xưng là vận động viên bóng bàn. Tại sao cô gái lại tự xưng là vận động viên bóng bàn thì bác sĩ Cần cũng không thể nào hiểu nổi. Chỉ biết là đôi khi cô vận động viên bóng bàn đó lại đến ngủ với ông trong giấc mơ. Và chỉ một mình cô gái đó thôi lặp đi lặp lại nhiều lần chứ không phải một người đàn bà nào khác và đấy cũng là điều bác sĩ Cần không sao hiểu nổi. Đã có lần ông tỉnh dậy nằm nhớ lại những cảnh đã làm tình với cô gái trẻ. Bác sĩ Cần đã tự hỏi: Phải chăng đây chỉ là một hành vi thủ dâm quen thuộc trong giấc ngủ của những kẻ bị liệt dương như ông. Cái đêm hôm đó nằm thẳng cẳng trên sàn nhà đang rộng hai chân hai tay ngáy o o giữa hai bầu vú phốp pháp của người đàn bà ăn mày và ả gái điếm mắt xanh mỏ đỏ bác sĩ Cần lại nằm mơ gặp lại cô vận động viên bóng bàn trẻ trung xinh đẹp. Và cũng giống y như mọi lần nằm mơ trước bác sĩ Cần mơ thấy mình mặc áo choàng trắng đeo ông nghe đang hí hoáy viết trong phòng khám bệnh thì cô gái nhí nhảnh đẩy cửa bức vào. Cô gái không chịu khai họ tên là gì chỉ mở đôi mắt trong biếc như suối như rừng buổi sáng và nhe hàm răng đều tăm tắp xinh xắn như đội quân bé xíu màu ngà voi. Cô gái dán vào trán ông bác sĩ Cần một tờ giấy giới thiệu có ghi rõ cần khám gấp sức khỏe để kịp đi thi đấu bóng bàn ở Trung Quốc vì thế ông biết cô là một cầu thủ bóng bàn. Bác sĩ Cần nhún vai sau một thoáng do dự rồi điềm nhiên bắt đầu khám bệnh. Ông bác sĩ làm cái việc đầu tiên là vạch hai mí mắt của cô gái ra. Ông nhìn thấy có hai con cá nhỏ như hai đốm nắng mặt trời đang bơi lội tung tăng đú đởn trong mắt cô. Ông bác sĩ bèn ghi vào sổ y bạ: Mắt rất tốt thị lực hai mắt 10/10 rồi ông soi hai cái tai của cô gái. Hai cái tai bé thơm tho như hai múi mít và cũng hồng như hai múi mít khiến ông bác sĩ bỗng ứa nước miếng ở tất cả các kẽ răng. Ông lén nuốt nước miếng rồi bình thản ghi tiếp: “Tai bình thường. Nghe tốt.” Rồi ông bảo cô gái há mồm ra để ông khám răng khám lưỡi khám họng. Khi cô gái há miệng ra đúng lúc bác sĩ Cần đặt cán thìa chẹn lên cái lưỡi hồng hồng ướt át trơn tuột thì có một luồng hơi ấm áp trong lành sực nức mùi na chín từ trong cái mồm bé bé xinh xinh ấy phả vào giữa mặt ông bác sĩ khiến ông choáng váng như bị ngộ độc. Bác sĩ Cần ngồi đần ra thẫn thờ tận hưởng hương vị mùi na chín ấy rồi ông run run ghi tiếp vào sổ y bạ: “Họng răng lưỡi bình thường.” Công việc tiếp theo của ông bác sĩ là khám tim phổi cho cô gái. Lúc này người bác sĩ Cần có gì đó không bình thường rồi giống như là đã bị nhiễm độc ở giai đoạn đầu. Tuy vậy ông vẫn tỉnh táo nhắc cô gái cởi áo ra. Cởi trần cả ra ạ. Cô gái nhí nhảnh hỏi lại rồi chẳng để ông bác sĩ trả lời cô lột phăng luôn chiếc áo phông cộc tay màu xanh da trời trước ngực áo có in hình cái vợt mút đỏ sẫm. Cô gái không mặc áo lót cũng chẳng đeo yếm. Vừa nhìn thấy nửa thân phía trên của cô gái lột trần ra ông bác sĩ bật lên một tiếng kêu rồi tối sầm mặt mũi. Có tới một vạn con đom đóm bắn vọt ra từ trong hốc mắt ông lập lòe bay lượn tán loạn. Rồi một vạn con đom đóm đó thoắt biến thành một vạn vì sao lấp lánh. Mỗi vì sao lại có hai chiếc cánh nhỏ xíu mỏng tanh đang vẫy vẫy. Một vạn vì sao đó chao lên chao xuống tranh nhau ríu rít như đàn chim sà xuống đậu lại trên hai cái núm vú nâu non nom như hai gò đất được phủ một lớp lông tơ mơn mởn thanh khiết đầy gợi cảm như những sợi ánh sáng buổi chiều. Bác sĩ Cần run rẩy khuỵu xuống ghế. Mặt ông nóng bừng như bị lửa táp. Nơi tinh mũi còn giữ nguyên cảm giác đau đớn như vừa bị xơi một quả đấm trời giáng. Và kỳ lạ thay đúng vào lúc khi chạm ống nghe vào hai quả gò đất nâu ấm áp mịn màng phập phồng ấy thì nơi háng ông có vật gì từ từ cương lên tưng tức. Tuy vậy ông bác sĩ vẫn cố thản nhiên dịch chuyển ống nghe qua lại trên bộ ngực trần của cô gái. Nhưng thú thật là lúc này hai tai ông bác sĩ đã ù đặc chẳng còn nghe thấy tiếng thở của cô gái và cả tiếng tim của cô đập thình thịch. Tâm trí ông bác sĩ đang dồn xuống phía háng của ông nơi có vật gì lạ lẫm đang cựa quậy giống như con cá mù lòa đang ngọ ngậy trong hốc đá tối om lạnh buốt đã bị tê dại vô tri vô giác bao lâu nay rồi. Lúc này không đợi ông bác sĩ nhắc phải khám thêm bộ phận nào nữa cô gái đẩy nhẹ cái ống nghe ra rồi xoay nghiêng người từ từ tụt cái váy nhỏ màu vàng xuống. Một chiếc quần lót mỏng manh như cánh hoa cũng rơi xuống theo. Tim bác sĩ Cần thắt lại đau nhói như bị nứt ra làm trăm mảnh. Tay ông quờ quạng. Răng ông va lập cập. Và khi cô gái quay ngoắt lại thì ông bác sĩ khuỵu hẳn hai đầu gối xuống và chỉ đủ sức há hoác mồm ra hai mắt lác xệch. Cô gái vụt biến mất như một ảo ảnh vụt tan biến giữa thinh không. Trước mặt bác sĩ Cần hiện ra một giải bình nguyên trắng lóa mịn như nhung từ từ dâng lên bầu trời mênh mông tít tắp không thể dõi được đâu là bến đâu là bờ. Một khu rừng tối om rì rào tiếng nước chảy tiếng đá chuyển mình tiếng thở than của cơn gió bị tù hãm tiếng sôi nho nhỏ của những con rắn chỉ có da và máu. Giữa nơi biên giới của hai thảo nguyên lấp ló khu rừng ẩn mình kín đáo mà lộ liễu mệt mỏi mà không chán chường e lệ mà vẫn hăm hở. Bác sĩ Cần ôm mặt quỳ xuống sàn nhà khi nhìn thấy một dòng suối trắng như sữa ngầy ngậy chảy ra từ một hốc sâu bí mật thăm thẳm khôn cùng. Dòng suối trắng chảy men qua hai dải bình nguyên tràn xuống sàn nhà và loang dần về phía góc phòng nơi bác sĩ Cần đang cong lưng quỳ mọp xuống như một con chuột đực. Gian phòng lúc này tràn ngập một thứ mùi vị thần tiên say đắm lạ lùng không thể tìm thấy ngửi thấy ở trên cõi đời này. Quần áo khăn mũ và thậm chí cả ống nghe cũng tự động rời khỏi thân thể ông bác sĩ bay lơ lửng trong phòng như trò phù thủy. Bác sĩ Cần bò dần về phía dòng sữa trắng ngầy ngậy đó và nơi háng ông cũng mỗi lúc một nóng dần lên căng ra nhức nhối thôi thúc và khi ông ngã úp mặt xuống một trong hai dải bình nguyên phập phồng thì vậy thể lạ nơi háng của ông đã cứng đanh như sắt nguội và bắt đầu làm cái công việc của một con giống đực mạnh mẽ như quà tặng của lẽ tự nhiên đã ban cho.

Bác sĩ Cần choàng tỉnh dậy và bao giờ cũng vậy cái cảm giác đầu tiên ông nhớ lại là ông không còn bị liệt dương nữa. 



Nhưng cũng chua chát thay chỉ một khắc kề liền sau ông bác sĩ cũng nhận ngay ra rằng đó chỉ là một giấc mơ thôi. Tiếc lắm thay.