Tôi
đoán là nhờ kết quả của
toàn cầu hóa mà bạn có thể tìm thấy các
lon Coca-Cola trên đỉnh
Everest và nhà sư Phật giáo tại Monterey. (Cười) Và
vì vậy tôi chỉ đến đây hai ngày trước,
từ Himalayas theo lời mời của
các bạn. Vì
vậy, tôi cũng muốn mời các bạn,
chỉ một lúc thôi, đến Himalayas. Và
để xem nơi mà một thiền giả,
như tôi, người đã bắt đầu sự
nghiệp là một nhà sinh học phân tử tại Viện
Pasteur, và
đã tìm thấy con đường của mình ở
vùng núi tuyết.
Đây
là một vài hình ảnh mà tôi đã may mắn có mặt ở
đó và chụp được. Đây
là núi Ngân Sơn (Kailash) ở miền
Đông Tây Tạng - một cảnh
tượng thật tuyệt vời.
Đây
là từ đất nước
Marlboro. (Cười) Đây
là hồ Ngọc Lam. Một thiền giả.
Đây
là ngày nóng nhất trong năm ở đâu đó tại miền
Đông Tây Tạng vào ngày mồng một tháng 8. Và
đêm trước đó, chúng tôi cắm trại, và các bạn
người Tây Tạng của tôi nói rằng,
"Chúng
ta sẽ ngủ ở
ngoài trời." Và tôi
nói, "Tại sao lại thế? Chúng ta có đủ
chỗ ở trong lều
mà." Họ nói, "Đúng, nhưng bây giờ đang là mùa hè." (Cười)
Vâng,
còn bây giờ, chúng ta sẽ nói về hạnh
phúc. Vì
là một người Pháp, tôi phải nói rằng có rất
nhiều trí thức Pháp nghĩ
rằng hạnh phúc chẳng có gì thú vị
cả. (Cười) Khi
tôi viết một tiểu luận
về hạnh phúc, và đã có một
cuộc tranh cãi nổ ra. Và
ai đó đã viết trong một bài báo nói rằng, đừng có lợi
dụng chúng tôi bằng công trình nghiên cứu dơ
bẩn về hạnh
phúc. (Cười) "Chúng
tôi không quan tâm đến hạnh phúc Chúng tôi cần sống
với niềm đam mê. Chúng
tôi thích những thăng trầm của
cuộc đời. Chúng
tôi thích những nỗi đau khổ của
mình bởi vì thật tuyệt vời
khi nó ngừng lại một
lúc." (Cười)
Đây
là những gì tôi nhìn thấy từ
ban công tại nơi ẩn
tu của mình ở dãy Hymalayas. Bạn chỉ cách nơi
này khoảng hai ba mét, và tất cả
các bạn luôn được chào đón vào bất cứ
lúc nào. (Cười)
Bây
giờ, hãy đến với
chủ đề hạnh
phúc hay niềm vui sống. Và
trước hết, bạn biết
đấy, cho dù những gì các nhà trí thức Pháp nói, có
vẻ như là không có ai thức
dậy vào buổi sáng suy nghĩ, "Liệu tôi có thể khó chịu cả
ngày sao?" (Cười) Có
nghĩa là dù gì đi nữa - dù ý
thức hay không, trực tiếp hay gián tiếp,
trong ngắn hạn hay dài hạn, bất cứ
điều gì chúng ta làm, bất cứ
điều gì chúng ta hy vọng, bất cứ
điều gì chúng ta ước mơ - dù
gì đi nữa, cũng đều liên quan đến một
ước muốn sâu sắc, có được
hạnh phúc hay niềm vui sống. Như Pascal đã nói, thậm chí là một người
treo cổ tự vẫn,
dù
gì đi nữa, cũng đang tìm
cách chấm dứt đau khổ -- anh ta không tìm ra cách nào khác.
Nhưng sau đó, nếu bạn
nhìn vào nền văn học Đông Tây, bạn có thể tìm thấy
sự đa dạng đến khó tin trong định
nghĩa về hạnh phúc. Một số
người nói, tôi chỉ tin vào những gì mình nhớ trong quá khứ, tưởng tượng ra trong tương
lai, không bao giờ là hiện tại.
Một số
người nói rằng hạnh phúc là ngay bây giờ;
đó
là phẩm chất tươi
mới của thời
điểm hiện tại.
Và
điều đó đã dẫn ta đến với
Henri Bergson, triết gia
Pháp, người đã nói, "Tất cả
những nhà tư tưởng
lớn của nhân loại
đã bỏ lại khái niệm hạnh
phúc trong mơ hồ để họ
có thể định nghĩa - mỗi người bọn
họ có thể định
nghĩa theo cách của riêng
mình."
Vâng,
điều đó sẽ tốt
nếu hạnh phúc chỉ
là mối bận tâm thứ hai trong cuộc
sống. Nhưng bây giờ, nếu
hạnh phúc là một cái gì đó sẽ xác định chất lượng
của mỗi phút giây trong cuộc
đời chúng ta, thì
tốt hơn chúng ta nên biết
nó là gì, chúng ta nên có một
số ý tưởng rõ ràng hơn. Và
có lẽ, thực tế
là chúng ta không biết lý do
tại sao, rất thường xuyên, mặc dù chúng ta tìm kiếm hạnh
phúc, có vẻ như chúng ta luôn quay lưng lại với
nó. Mặc dù chúng ta muốn tránh đau khổ, có vẻ như
chúng ta đang chạy đến với
nó. Và
điều đó cũng có thể đến
từ một số
nhầm lẫn.
Một trong những nhầm
lẫn phổ biến
nhất là người ta thường đồng hoá niềm vui với hạnh phúc. Tuy
nhiên, nếu bạn nhìn
vào các đặc tính của
cả hai điều này,
bạn sẽ thấy
niềm vui thì phụ thuộc vào thời
gian, vào đối tượng của nó, vào nơi
chốn. Nó
là cái gì đó có bản chất thay đổi. Chiếc bánh sô-cô-la đẹp đẽ: thưởng
thức chiếc đầu tiên rất
ngon miệng, nhưng đến chiếc
thứ hai thì đã không còn
ngon lắm, sau đó chúng ta
cảm thấy phát sợ. (Cười) Đó
là bản chất của cuộc
sống: chúng ta cảm thấy mệt
mỏi. Tôi
từng là một người hâm mộ
nhạc của Bach. Tôi đã từng chơi nó trên guitar, bạn
biết đấy. Tôi
có thể nghe nó hai, ba
hay năm lần. Nhưng nếu tôi phải
nghe nó 24 giờ, không ngừng nghỉ, thì sẽ
rất mệt mỏi. Nếu bạn đang cảm
thấy rất lạnh, bạn
đến gần đống lửa,
sẽ rất tuyệt vời.
Sau
đó một lúc, thì bạn phải lùi lại
một chút, vì nó bắt đầu cháy lan ra. Nó
thiêu cháy bạn khi bạn trải nghiệm
nó. Và
lại nữa, nó có thể - là một cái gì đó mà bạn
- nó
không phải là cái gì đó
đang lan toả ra bên
ngoài. Giống như, bạn
có thể cảm thấy niềm
vui mãnh liệt và
một số người khác xung quanh bạn thì lại
có thể đang rất đau khổ.
Vậy thì bây giờ, hạnh phúc là gì nhỉ?
Và
"hạnh phúc", tất nhiên, là một từ mơ
hồ, vì vậy chúng ta hãy nói "niềm vui sống." Và
như vậy, tôi nghĩ rằng định nghĩa tốt
nhất, theo quan điểm của Phật
giáo, là
niềm vui sống không phải chỉ là một
cảm giác vui thú đơn thuần. Hạnh phúc là một ý thức sâu sắc
về sự thanh thản và mãn nguyện, một trạng thái thực
sự tỏa khắp và làm nền
tảng cho tất cả các trạng
thái cảm xúc khác và
tất cả những nỗi
vui buồn có thể đến với
cuộc đời của một
con người. Đối với bạn,
điều đó có thể thật đáng ngạc
nhiên. Liệu chúng ta có thể có được loại
hạnh phúc này trong khi
đang buồn đau không? Theo
một cách nào đó, tại sao lại không nhỉ?
Bởi vì chúng ta đang nói về một đẳng
cấp khác.
Nhìn
vào những con sóng đang
xô vào bờ. Khi
bạn đang ở dưới đáy của
sóng, bạn chạm đáy biển. Bạn đâm vào khối đá. Khi
bạn đang lướt trên đầu ngọn sóng, tất
cả các bạn đều phấn
chấn. Vì
vậy, bạn đi từ hứng
khởi đến phiền muộn,
không có chiều sâu. Bây
giờ, nếu bạn nhìn vào biển
sâu, hẳn là nó rất đẹp, đại
dương yên bình như mặt gương.
Có
thể có bão tố, nhưng chiều
sâu của đại dương vẫn
còn đó, nó không hề thay
đổi. Vì
thì hạnh phúc là thế nào vậy? Nó
chỉ có thể là một trạng
thái sống, không phải chỉ là một
cảm giác, cảm xúc thoáng qua. Ngay
cả niềm vui cũng có thể là mùa xuân của hạnh phúc. Nhưng có những niềm vui cũng xấu
xa, bạn có thể vui mừng trước
đau khổ của ai đó.
Vậy làm thế nào để chúng ta bước
vào hành trình truy tìm hạnh
phúc? Thường thì chúng ta
nhìn ra bên ngoài. Chúng
ta nghĩ rằng nếu chúng ta có thể tích luỹ được thứ
này thứ nọ, tất cả
các điều kiện, kiểu như chúng ta nói, "[Khi có] tất cả mọi
thứ [tôi sẽ] hạnh phúc -- có
được tất cả mọi
thứ thì [tôi sẽ] hạnh phúc." Đó
chính là câu nói đã tuyên án tử
hình Hạnh Phúc. Có
tất cả mọi thứ.
Nhưng nếu chúng ta bỏ lỡ một
cái gì đó, thì nó sẽ sụp đổ. Và
cũng có thể, khi có chuyện đó xảy ra, chúng ta sẽ
cố gắng thay đổ bên ngoài nhiều hơn, nhưng sự kiểm
soát của chúng ta với thế giới
bên ngoài thì rất hữu hạn, mang tính tạm
thời, và thường là, viển vông. Vậy nên bây giờ, bạn hãy nhìn vào những
điều kiện bên trong. Chẳng phải chúng mạnh
mẽ hơn sao? Chẳng phải là tâm thức
đã phiên dịch điều kiện bên ngoài thành hạnh
phúc và đau khổ hay sao?
Chẳng phải nó mạnh
mẽ hơn hay sao? Chúng
ta biết, bằng kinh nghiệm của mình, rằng
chúng ta có thể là những gì chúng ta gọi tên "trong thiên đường bé nhỏ" nhưng trong lòng lại cảm thấy
vô cùng bất hạnh.
Đạt Lai Lạt Ma đã từng
ở Bồ Đào Nha, và
đã có rất nhiều công trình xây dựng đang diễn ra ở khắp
mọi nơi. Vì
vậy, trong một buổi tối,
Ngài nói, "Hãy nhìn xem, các bạn
đang làm tất cả những điều
này, nhưng chẳng phải
cũng đẹp đẽ sao, nếu chúng ta xây dựng
một cái gì đó trong lòng
mình?" Và
Ngài nói, "Nếu không
có điều đó - ngay cả khi bạn sở
hữu một căn hộ công nghệ
cao trên
tầng thứ 100 của một
tòa nhà siêu hiện đại và thoải mái, nếu trong sâu thẳm trái bạn bạn cảm
thấy không hạnh phúc, tất cả những
gì các bạn sẽ tìm kiếm là một
chiếc cửa sổ để
nhảy xuống từ đó." Vậy nên bây giờ, ngược lại,
chúng
ta biết rất nhiều người
đang ở trong những hoàn cảnh hết sức
khó khăn đã
giữ được sự bình an, sức
mạnh nội tâm, tự do nội tâm, sự
tự tin. Vậy nên bây giờ, nếu các điều
kiện bên trong nội tâm được mạnh
mẽ hơn - tất nhiên, các điều kiện bên ngoài cũng có ảnh hưởng,
và
cũng rất tuyệt vời nếu
có thể sống lâu hơn, khỏe mạnh
hơn, có
thể tiếp cận thông tin, giáo dục,
để có thể đi du lịch, có
tự do, chúng thật đáng mong muốn. Tuy
nhiên, điều này là chưa đủ, những
điều này chỉ mang tính phụ trợ, mang tính điều
kiện. Kinh
nghiệm truyền đạt lại,
mọi thứ đều nằm
trong tâm. Vì
vậy, sau đó, khi chúng ta
tự hỏi bản thân làm thế
nào để có thể nuôi dưỡng các điều
kiện cho hạnh phúc, các
điều kiện nội tâm, và đâu là những
điều sẽ làm suy yếu hạnh phúc. Điều này cần có một
số kinh nghiệm.
Chúng
ta phải biết về bản
thân mình, có những tâm
trạng có
lợi cho tâm trạng an lạc, hạnh
phúc này, điều mà trong tiếng Hy Lạp gọi
là eudaimonia, niềm an lạc Nhưng có một số
tâm trạng lại có hại hạnh
phúc này. Và
vì vậy, nếu chúng ta nhìn vào kinh nghiệm của bản
thân -- giận dữ, căm ghét, ghen tị,
nóng nảy, ham muốn, tham lam -- chúng
không để lại ta một tâm trạng
tốt đẹp gì sau khi ta đã trải qua nó. Và
chúng cũng không có ích lợi
gì cho hạnh phúc của những người
khác. Vì
vậy chúng ta có thể thấy rằng
các tâm trạng này càng
xâm chiếm tâm trí chúng
ta bao nhiêu, giống như một
chuỗi phản ứng, chúng ta càng cảm
thấy khổ sở, dằn
vặt bấy nhiêu. Ngược lại, tận
trong sâu thẳm trái tim
mình, mỗi người đều biết
rằng một hành động với lòng rộng
lượng vị tha tới một nơi
xa xôi, mà không một ai
biết chút nào về nó, chúng
ta có thể cứu được cuộc
đời một đứa trẻ,
khiến cho ai đó hạnh phúc. Chúng
ta không cần sự công nhận. Chúng ta không cần sự biết
ơn. Chỉ đơn thuần
là làm việc đó, đem đến cảm giác thăng bằng
cho tâm hồn chúng ta.
Và
chúng ta luôn muốn như thế.
Vậy thì liệu chúng ta có thể thay đổi cách sống
của mình? Chuyển hoá tâm thức của một
người? Chẳng phải những
cảm xúc tiêu cực, hay những cảm xúc phá hoại,
là
cố hữu trong bản chất của
tâm hay sao? Có
thể nào thay đổi cảm xúc, tính cách và tâm trạng của
chúng ta? Để làm được điều
đó buộc chúng ta phải tự hỏi,
bản chất của tâm là gì? Và
nếu chúng ta nhìn từ quan điểm thực nghiệm,
có
một phẩm chất nguyên thuỷ
của ý thức, đó
chỉ đơn thuần là sự
nhận biết, nhận thức,
Ý
thức giống như một
tấm gương cho phép mọi hình ảnh khởi
lên trên nó. Bạn có thể có những
khuôn mặt xấu xí, khuôn mặt xinh đẹp trong gương. Tấm gương cho phép điều
đó, nhưng tấm gương thì không bị
ô nhiễm, không
bị biến đổi, không bị
thay đổi bởi những hình ảnh
này. Tương tự như
vậy, đằng sau mỗi suy nghĩ có một ý thức, một
sự nhận biết thuần
khiết Đó
là bản chất của tâm. Về
bản chất, nó không thể bị ô nhiễm
bởi lòng căm thù hay ghen
tị bởi vì, nó
đã luôn có đó - giống như thuốc nhuộm
sẽ thấm sâu vào từng thớ vải
của toàn bộ tấm vải
-- nó
sẽ luôn được tìm thấy, ở đâu đó. Chúng
ta biết rằng không phải lúc nào mình cũng giận dữ, ghen tị,
hào phóng
Bởi vì chất liệu
cơ bản của tâm thức
là
năng lực nhận thức thuần
khiết này, khiến nó khác biệt với một
hòn đá, có
khả năng thay đổi bởi vì tất
cả những cảm xúc đều
đang trôi đi. Đó
là nền tảng của sự
rèn luyện tâm thức. Sự rèn luyện tâm thức dựa trên ý tưởng
rằng hai nhân tố tinh thần đối nghịch
không
thể cùng xảy ra một lúc. Bạn có thể đi từ
yêu sang ghét. Nhưng bạn không thể,
cùng một lúc, vừa muốn làm hại
lại vừa muốn đối
xử tốt, với cùng một đối tượng,
với cùng một người được.
Bạn không thể, trong cùng một cử chỉ,
vừa bắt tay lại vừa
cúi đầu được. Vậy nên có những phương thuốc
đối trị cho các cảm xúc phá
hoại sự an lạc nội
tâm. Đó
là cách để tiếp tục. Hoan hỉ
so với ghen tị. Một ý thức về
tự do nội tâm trái ngược với sự
bám chấp và ám ảnh đầy căng thẳng.
Lòng
nhân ái, yêu thương thì
trái ngược với hận thù. Nhưng tất nhiên, mỗi
cảm xúc sẽ cần một
phương thuốc đối trị
phù hợp.
Một cách khác là cố gắng tìm ra một
phương thuốc đối trị
chung cho tất cả các cảm xúc. và
đó là bằng cách nhìn vào
chính bản chất của chúng. Thông
thường, khi chúng ta cảm thấy khó chịu,
căm hận hay bực mình với ai đó, hay
bị ảm ảnh về
điều gì đó, tâm trí cứ trở đi trở
lại với đối tượng
đó. Mỗi lần tiếp
cận đối tượng, nó lại
gia tăng thêm nỗi ám ảnh hay sự khó chịu đó. Và
vì vậy, đó là một quá trình không ngừng lặp đi lặp
lại. Bây
giờ những gì chúng ta cần nhìn, không phải là hướng ra bên ngoài, mà là hướng vào bên trong nội
tâm của mình. Hãy
nhìn vào chính sự giận dữ; nó
trong có vẻ rất hăm doạ, giống như
một đám mây đen đang vần vũ hay một trận bão tố
sấm chớp. Chúng
ta nghĩ mình có thể ngồi trên mây, nhưng nếu bạn
tới đó, nó chỉ là một làn sương
mù. Tương tự như
vậy, nếu bạn nhìn vào những
tư tưởng giận dữ,
nó
sẽ biến mất giống
như giọt sương tan biến
dưới ánh nắng bình minh. Nếu bạn làm điều
này nhiều lần, cái khuynh hướng, xu
hướng giận dữ tiếp
tục khởi lên sẽ ít dần đi sau mỗi
lần bạn làm nó tan biến. Và,
cuối cùng thì, dù nó có
thể khởi lên, nó sẽ chỉ lướt
qua tâm trí, như một con chim bay lượn
trên bầu trời xanh mà không để lại dấu
vết. Đây
là một nguyên tắc để rèn luyện
tâm thức.
Bây
giờ, nó đòi hỏi thời gian bởi
vì chúng ta - cũng đã mất
thời gian để tích tập những
tất cả những điều
sai trái này trong tâm thức
mình, vậy nên cũng sẽ đòi hỏi mất
thời gian để chúng lộ diện. Nhưng đó là con đường duy nhất [mà chúng ta phải] đi qua. Sự chuyển hoá tâm thức,
đó là chính là ý nghĩa của
thiền tập. Nó
có nghĩa là làm quen với
một cách sống mới, một cách nhận thức mới
mẻ về sự vật,
gần gũi hơn với thực
tại. với sự tương
thuộc, với dòng chảy và sự chuyển
hoá liên tục chính
là bản thể và ý thức của chúng ta.
Vì
vậy: điểm chung với khoa học nhận thức,
khi
chúng ta cần nói tới nó, và tôi cho rằng, đó là chủ đề về
-- chúng
ta phải trao đổi trong một thời gian ngắn
như thế này -- sự mềm dẻo
của não bộ. Người ta từng
nghĩ rằng não bộ ít nhiều ổn
định hơn. Trong
20 năm qua, người ta từng nghĩ rằng tất cả
những kết nối trên danh nghĩa, cả về
số lượng và chất lượng, ít
nhiều ổn định, người
ta nghĩ rằng nó ít nhiều ổn định
khi chúng ta đến tuổi trưởng thành. Gần đây, người ta phát hiện ra rằng nó có thể
thay đổi rất nhiều. Một nghệ sĩ violin, như
chúng ta biết, đã trải qua 10.000 giờ tập luyện,
một số vùng trong não bộ
kiểm soát những hoạt động
của các ngón tay đã thay
đổi rất nhiều, tăng
cường sự củng cố
của những kết nối
khớp thần kinh. Liệu chúng ta có thể làm điều đó với
những phẩm chất của
con người? Với tình yêu thương, với sự
nhẫn nại và sự cởi
mở?
Đó
chính là những gì mà các
thiền giả vĩ đại đã và đang làm. Một vài người trong họ đã đến các phòng thí nghiệm, như
ở Madison, Wisconsin hay ở Berkeley, họ đều là những
người đã hành thiền từ 20 đến
40.000 giờ. Họ đã hành thiền 12 giờ mỗi
ngày giống như khoá tu nhập thất ba năm. Và
rồi, trong phần đời còn lại,
họ sẽ hành thiền ba hay bốn giờ mỗi
ngày. Họ là những nhà quán quân Olympic đích thực trong bộ môn rèn luyện tâm thức. (Cười) Đây
là nơi mà những thiền giả
ở - bạn có thể thấy
nó thật truyền cảm hứng.
Còn
đây là với 256 điện cực trên đầu.
(Cười)
Vậy họ đã tìm thấy
điều gì? Dĩ nhiên, cùng một thứ. Vùng
cấm trong khoa học -- đã từng chịu sự
quy định của "Tự nhiên," hy
vọng rằng nó sẽ được
chấp nhận. Đề cập đến
tâm từ, lòng yêu thương vô điều kiện. Chúng
tôi đã yêu cầu các thiền giả, những
người đã thực hành như thế trong rất
nhiều năm, đưa tâm họ vào trạng
thái nơi mà chỉ có tình yêu thương -- hoàn
toàn vì lợi ích của tất cả
chúng sinh. Dĩ
nhiên, trong quá trình rèn luyện,
chúng tôi đã làm điều đó
với các đối tượng cụ
thể. Chúng
tôi đã nghĩ về những người đang phải
chịu đau khổ, chúng tôi nghĩ về những người
mà mình yêu thương, nhưng đôi khi, nó có thể là một trạng
thái bao trùm tất cả [chúng sinh]. Đây
là kết quả ban đầu, đây là điều
tôi có thể cho các bạn xem vì gần đây nó đã được công bố. Đường cong đồ thị chỉ
ra 150 điểm kiểm soát, và những gì chúng ta đang nhìn cho
thấy sự khác biệt giữa thuỳ trán bên phải
và bên trái. Nói
một cách ngắn gọn, những
người có nhiều hoạt động
hơn ở phần vỏ
não trước trán bên phải sẽ buồn phiền,
lãnh đạm hơn -- họ không thể
hiện nhiều tình cảm tích cực. Đối diện là phần
vỏ não bên trái: có xu hướng vị tha hơn,
hạnh phúc, thể hiện, tò mò... hơn.
Vậy nên có một giới hạn
chung cho mọi người. Và nó cũng có thể được thay đổi.
Nếu bạn xem phim hài, bạn
sẽ kích hoạt phần vỏ
não trước trán bên trái.
Nếu bạn cảm
thấy hạnh phúc về điều gì, bạn
sẽ kích hoạt vỏ não trước
trán bên trái nhiều hơn Nếu bạn buồn
phiền, bạn sẽ kích hoạt
vỏ não trước trán bên phải. Còn
ở đây, độ lệch chuẩn
là - 0.5 của hành giả đang thiền về lòng từ
bi. Nó
là điều gì đó hoàn toàn ở ngoài đường cong của đồ thị.
Tôi
không còn thời gian để đi vào chi tiết tất cả
các kết quả nghiên cứu khoa học khác. Hy
vọng rằng, sắp tới
chúng sẽ được công bố. Nhưng họ phát hiện
ra rằng - đây kết quả sau ba giờ
rưỡi ở trong máy chức năng cộng hưởng từ
(fMRI), trông
giống như là đi vào một con tàu không gian. Một số phòng thí nghiệm
khác cũng đã công bố,
chẳng hạn, phòng thí nghiệm
của Paul Ekman tại Berkeley -- rằng một số
thiền giả cũng có khả năng kiểm soát các phản ứng cảm
xúc nhiều hơn người ta tưởng,
Chẳng hạn như
những thí nghiệm giật mình. Nếu bạn đặt
một chàng trai vào ghế với tất
cả các loại máy đo lường chức năng sinh lý của
bạn, và
có một quả bom phát nổ, người ta sẽ
có một phản ứng thuộc
về bản năng đến nỗi mà, trong
20 năm qua, họ chưa bao giờ thấy ai không giật
mình. Một số thiền
giả, không cố gắng ngăn chặn
điều đó, mà
chỉ đơn giản là ở
trong thại thái hoàn toàn
cởi mở, nghĩ
rằng tiếng nổ chỉ
là một sự kiện nhỏ
như một ngôi sao chổi đang bay qua, họ có khả năng không giật
mình chút nào.
Vậy nên toàn bộ vấn đề
ở đây không phải là, kiểu như, biểu
diễn một trò xiếc để trưng
ra những con người đặc biệt
có thể không giật mình hay gì đó. Mà
điều quan trọng hơn là sự
rèn luyện tâm thức. Đây không phải chỉ là một
điều xa xỉ. Đây
không phải là một loại vitamin bổ
sung cho tâm hồn; đây
là thứ sẽ xác định chất
lượng mỗi giây phút trong cuộc đời chúng ta. Chúng
ta sẵn sàng bỏ ra 15 năm để hoàn thành giáo dục phổ thông. Chúng
ta thích chạy bộ, tăng cường sức khoẻ.
Chúng
ta làm đủ mọi thứ để
duy trì nhan sắc. Nhưng thật đáng ngạc
nhiên là chúng ta lại
dành ra quá ít thời gian
để chăm lo cho điều quan trọng bậc nhất:
thể cách mà tâm trí chúng ta hoạt động. Điều này, một lần nữa,
lại là điều tối hậu
xác định chất lượng kinh nghiệm
sống của chúng ta.
Giờ đây, lòng từ bi của chúng ta cần
phải được biến thành hành động.
Đó
là những gì chúng tôi đã
cố gắng làm ở những
nơi khác nhau. Chỉ một ví dụ
này là xứng đáng cho rất nhiều việc
[mà chúng tôi đã làm]. Người phụ nữ
này bị bệnh lao, bị bỏ lại
một mình cô độc trong lều, đang chuẩn bị chết
với cháu gái duy nhất, Một năm sau, giờ thì bà ấy trông như thế này. Những ngôi trường và bệnh viện chúng tôi đã làm ở
Tây Tạng.
No comments:
Post a Comment