Bài
thơ chết (tr.154)
Vậy là chúng ta vẫn cứ phải đang sống
(chưa được chết đi)
trong một thế giới dối trá
đớn hèn
trâng tráo
ngổn ngang bãi mửa tiền bạc
những hang ổ quyền lực
bẩn thỉu
từng ngày từng ngày từng ngày
phá huỷ tâm hồn ta
mi (zê) phát ốm
nhân dân trắng tay
nhân dân bị thương
nhân dân đầm đìa mồ hôi
nối nhau
bò lê bò toài
ăn mày tự do
ăn mày sự thật
tự do sự thật có thật
như miếng cơm manh áo
như hớp nước uống
như không khí hàng ngày hít thở
vậy mà
tất cả lại như là hư ảo
bị đọa đầy bị chôn vùi
và… biến mất
vậy mà
chúng ta vẫn cứ phải đang sống
(chưa được chết đi)
cứ
phải
đang
sống
trong một thế giói
(chán đến nỗi không thèm gọi tên ra nữa)
một thế giói
từng ngày
từng ngày
từng ngày
phá huỷ tâm hồn ta
chẹc chẹc .
01-2011
The death poem
Be it that we must live on
(not allowed to die yet)
in a world full of lies
cowardness
dishonesty
puking up money
gorging power
filth
that day in & day out
gnaws at my soul
you [satyr] feel sick
my people stripped naked
my wounded people
my people toiling in
sweats
shackled feet to feet
crawling on all fours
begging for freedom
& for truth
yet freedom & truth
are supposed to be as real
as being clothed
as eating & drinking
breathing
but how they have turned freedom
& truth into a mirage
a crime a buried dream
banished
be it
that we must live on
(not allowed to die yet)
must
live
in a world
(i’m sick & tired of
calling it by its name)
a world
that day in
day out
crushes my soul
tsk tsk.
No comments:
Post a Comment