Cái tên Nguyễn Thị Ngọc Tú của những
thập kỷ 60, 70, 80 của thế kỷ trước luôn được nhắc đến trên văn đàn Việt Nam
đầy kiêu hãnh. Ra đi ở tuổi 72 vào lúc 17h ngày 20/5 tại Hà Nội, nhà văn Nguyễn
Thị Ngọc Tú để lại bao tiếc thương cho những người ở lại.
Lễ viếng nhà văn
Nguyễn Thị Ngọc Tú được tổ chức từ 10h đến 12h ngày 23/5, tại nhà tang lễ Bộ
Quốc phòng, số 5 Trần Thánh Tông, Hà Nội.
Thương
loài chim lang thang trên phố
Nhiều lần Hội Nhà văn
VN tổ chức tổng kết và liên hoan cuối năm, nhưng không thấy nhà văn Nguyễn Thị
Ngọc Tú xuất hiện. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn hỏi chuyện Nguyễn Thị Thu Huệ,
con gái nhà văn Nguyễn Thị Ngọc Tú mới biết "U con hồi này hơi bị lẫn, cứ
chiều đến là có bao nhiêu tiền trong túi phát hết cho ô-sin, trẻ con trong nhà
và trẻ con hàng xóm. Thế là chiều nào nhà cũng đầy người!". Phan Thị Thanh
Nhàn hóm hỉnh "Mấy giờ thì u Tú phát tiền để u Nhàn còn đến nhận
chút!".
Thi thoảng đến thăm
Ngọc Tú, nhưng bấm chuông cửa chẳng ai mở hoặc có cháu giúp việc ra báo là bà
đang ngủ, vậy là nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn đành ra về. Mẹ ốm đã lâu, nhà thơ
Thu Huệ thuê hai người giúp việc cho mẹ, một chuyên đấm bóp, dẫn bà di chơi,
một thì cơm nước, giặt giũ, lau nhà.
Hồi những năm 70-80
của thế kỷ trước, Xuân Quỳnh và Ngọc Tú là hai nữ nhà văn xinh đẹp và nổi tiếng
vào loại nhất nhì ở Hà Nội. Dạo đó các nhà văn nghịch ngợm truyền tai nhau câu
để đặc tả vẻ đẹp của hai nữ nhà văn… “Có tuổi cả rồi, ở gần nhau mà ít khi được
gặp gỡ, cuộc đời thật ngắn ngủi và đầy bất trắc” - nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn
chia sẻ.
Bàng hoàng khi bạn bè
gọi điện thoại báo tin nhà văn Nguyễn Thị Ngọc Tú đã mất, một trong những người
bạn gái văn chương rất đỗi thân thiết của mình, nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn nhớ
lại những kỷ niệm khó quên khi cùng Ngọc Tú, Xuân Quỳnh cùng đi Nga năm 1987 để
học ngắn hạn ở Học viện Gorky.
Có lần đi qua quảng
trường Puskin, thấy hàng đàn chim bồ câu lang thang trên tuyết, Ngọc Tú thương
cảm: “Nhàn ơi, khổ thân lũ chim, ở đây chẳng có ai cho ăn, chân thì dẫm lên
tuyết trắng, chúng nó lạnh và đói chết mất thôi”. Khi vào cửa hàng mua gạo về
nấu ăn, Ngọc Tú đã tranh phần cầm 5kg gạo và cứ thế thỉnh thoảng lại bốc một
nắm vãi ra cho bồ câu ăn.
Ngọc Tú , Như Trang , Mỹ Dạ , Xuân Quỳnh |
Nhà thơ Phan Thị Thanh
Nhàn chia sẻ trên trang mạng cá nhân của mình: “Thật hiền hậu và đáng yêu, vì
ngay đối với loài chim mà Tú cứ băn khoăn: Trời lạnh thế này sao chúng nó cứ đi
chân trần trên tuyết? Ai cho chúng nó ăn? Sao chẳng có ai chăm sóc chúng? Vĩnh
biệt Nguyễn Thị Ngọc Tú, một nhà văn nữ đã có nhiều tiểu thuyết và truyện ngắn
nổi tiếng thời bao cấp và chiến tranh, một bạn gái có tấm lòng nhân hậu với cả
loài chim lang thang trên phố”.
Tiểu thuyết nông
nghiệp
Một chuyện khá vui là
khi nhà văn Nguyễn Thị Ngọc Tú viết xong tiểu thuyết Đất làng khoảng
200 trang đã gửi bản thảo cho nhà văn Hoàng Quốc Hải đọc và ông chỉ nói “cần
phải đi thực tế để viết về nông nghiệp”.
Nhà văn Hoàng Quốc Hải
đã giới thiệu Ngọc Tú về hợp tác xã Cổ Dũng, huyện Kim Thành (Hải Dương), đấy
là hợp tác xã tiên tiến thời bấy giờ. Khi đó cô con gái Thu Huệ mới hai tuổi.
Ban ngày Nguyễn Thị Ngọc Tú đi lấy tư liệu và tối thì ngủ với mẹ và chị gái nhà
văn Hoàng Quốc Hải. Kết quả là tiểu thuyết Đất làng (500
trang) ra đời khác hoàn toàn với bản thảo ban đầu của Đất làng (200
trang).
Là một trong những
người viết tiểu thuyết nông nghiệp đầu tiên có bề dày, cả về số lượng chữ lẫn
nội dung, tư tưởng tác phẩm. Đất làng là tiểu thuyết dài đầu
tiên của Nguyễn Thị Ngọc Tú, hình như tiểu thuyết đó còn được đọc trong câu
chuyện đêm khuya trên Đài Tiếng nói Việt Nam “hồi đó là ghê lắm, bậc đãi bút
mới viết được”. “Thế nhưng cái ám ảnh nhất, ấn tượng nhất lại là tiểu thuyết Ảo
ảnh trắng viết về một cái bệnh viện, cả mặt tích cực lẫn tiêu cực từ
thời bao cấp” - nhà văn Hoàng Quốc Hải nhận xét khi nói về đời văn Nguyễn Thị
Ngọc Tú.
Nhà văn Nguyễn Thị
Ngọc Tú rất thân với Dương Thị Xuân Quý, Xuân Quỳnh và Phan Thị Thanh Nhàn. Khi
ở vùng mỏ (Hòn Gai, Quảng Ninh) hàng tuần Ngọc Tú thường nhận được ít nhất hai
lá thư của nhà thơ Xuân Quỳnh thăm hỏi về đời sống, về chuyện văn, chuyện nghề.
Nhà thơ Dương Thị Xuân Quý khi ra mặt trận thì liên tục gửi thư về cho Ngọc Tú,
có những thư viết rất dài đến 12 tờ pơ-luya, “tôi đều được đọc những lá thư đó”
nhà văn Hoàng Quốc Hải cho biết, đó là một kỷ niệm đẹp, tình cảm sẻ chia của
văn nhân mà chỉ có thời kỳ đó mới có được.
Lăn
đi như tia sáng mặt trời
Trong cuốn Nhà
văn Việt Nam hiện đại, nhà văn Nguyễn Thị Ngọc Tú đã chia sẻ về văn
chương: “Tôi không coi viết là nghề. Bởi là nghề thì dù không muốn cũng phải làm.
Tôi chỉ viết khi thích, khi có những điều thôi thúc trong đầu, cho dù lúc đó
đang bận hay đang họp, tôi cũng nghĩ và cố viết lấy vài dòng. Tôi thích những
chuyến đi và ham ghi chép. Ghi chép những cái mình thấy, cái mình nghĩ. Mỗi
chuyến đi tôi thu lượm được nhiều điều hữu ích. Những điều đó giúp cho việc
viết”.
Non hai chục đầu sách,
vừa tiểu thuyết lẫn truyện ngắn, ít người biết nhà văn Nguyễn Thị Ngọc Tú còn
có một tập thơ Phút thoáng qua đầy những thi ảnh lạ lùng. Trăm
năm đã bày - cuộc chữ còn mãi, nỗi nhớ thương vẫn xuyên thấm những lời dung dị
của nhà văn Nguyễn Thị Ngọc Tú khi trò chuyện: “Tôi thích thơ và có làm thơ,
chỉ là cảm xúc bất chợt. Thơ là tinh túy và chứa đựng cái riêng sâu sắc nhất.
Tôi nghĩ cùng thời gian, mọi cái sẽ qua đi, kể cả những tác phẩm có tiếng vang
một thời. Chỉ còn lại những giá trị nhân văn cao cả mà thôi”.
Lòng chợt nhớ đến những câu thơ
Nguyễn Thị Ngọc Tú viết tại Hà Nội vào tháng 5 năm 1985 đầy những da diết và ám
ảnh vô cùng: “Chỉ còn nỗi nhớ thương/ là vẫn thức/ Những tiếng đập ngày
đêm trong lồng ngực/ Lăn đi như tia sáng mặt trời” (Điệp khúc).
No comments:
Post a Comment