SALVATORE QUASIMODO
(1901 -1968)
Nhà thơ nước Ý Salvatore Quasimodo, Nobel
Văn Chương 1959, là một trong những tiếng thơ trữ tình hàng đầu của thơ
thế giới trong thế kỷ 20. Ông từng là đầu đàn của thi phái Mật Ngôn
(Hermetic) bắt nguồn từ thơ Tượng Trưng Pháp (Mallarmé), chủ trương tinh
lọc ngôn ngữ và dùng hình tượng thể hiện thẳng cảm xúc tránh chữ nghĩa
hoa hoè rườm rà. Trong Thế Chiến Hai, ông bị Mussolini cầm tù vì các
hoạt động chống phát-xít. Kinh nghiệm lịch sử đó là bước ngoặt trong sự
nghiệp văn học của Salvatore Quasimodo, ông trở thành tiếng nói chứng
nhân cho những năm tháng tăm tối đầy bạo lực và tuyệt vọng của nước Ý.
Khi ông mất vào năm 1968, nền thơ Ý và Âu châu mất đi một nhà thơ của
lương tâm, một tiếng nói trầm thống từng trực diện bi kịch của một thời
đại.
CHÂN PHƯƠNG giới thiệu và tuyển dịch
VÀ ĐỘT NHIÊN CHIỀU ĐẾN
Mỗi người đều đơn chiếc trên quả tim trái đất
bị một tia mặt trời đâm xuyên:
và đột nhiên chiều đến.
TẤM GƯƠNG
Nhìn kìa! thân cây
mới nhú mầm:
sắc xanh lục tươi hơn cỏ,
bổ dưỡng cho tim:
ngỡ đã chết rồi gốc cây
nghiêng mình trên rãnh dốc.
Mọi thứ đối với tôi như phép mầu;
tôi là khối nước của mây
phản chiếu khoảng trời hôm nay
quá biếc xanh dưới cống mương,
và sắc xanh lục xé toạc vỏ cây kia,
mới đêm qua còn trốn biệt.
MÙA ĐÔNG XA XƯA
Thèm đôi tay em rực sáng
trước ngọn lửa lập loè;
hương thơm gỗ sồi, mấy đoá hồng
và nỗi chết.
Mùa đông xa xưa.
Bầy chim bới tìm hạt
bất ngờ hoá tuyết.
Từ ngữ cũng vậy:
một chút mặt trời;
thoáng vinh quang ánh lên,
rồi sương khói; với cây cối,
khí trời, và đôi ta, buổi sớm.
VÀ EM MẶC ÁO TRẮNG
Đầu cúi xuống em nhìn tôi
trong chiếc áo trắng,
và từ sợi vải buộc lơi bên vai trái
một trái vú nở bung.
Tôi không kham nổi
thứ ánh sáng lung linh
phủ lên đôi tay em trần trụi.
Tôi lại thấy em. Những chữ em nói
nhanh, khô gọn,
nâng tinh thần tôi lên
dưới gánh nặng cuộc đời
chỉ là trò xiếc đối với tôi.
Thăm thẳm con đường
gió luồn theo
những đêm tháng Ba kia,
và đánh thức chúng ta
y như lần đầu
xa lạ.
TÔI LẠI NGHE TIẾNG BIỂN
Đã nhiều đêm rồi tôi nghe lại âm thanh của biển
dâng lên hạ xuống khẽ khàng trên những bờ cát phẳng
Từ thời gian vọng lên một lời nói
giấu kín trong tim óc; cùng tiếng hải âu
kêu không ngừng nghỉ, có thể là
lũ chim cắt bị tháng Tư
rù quyến quay lại ruộng đồng.
Trước kia có một thời
em từng gần tôi với lời nói ấy;
ước gì giờ đây chút hoài niệm về tôi
có thể vọng đến em
tựa biển kia trong tăm tối thì thầm.
CHỮ
Em cười nhạo tôi, kẻ tự hành xác vì chữ,
kéo mấy thân cây du uốn căng quanh tôi,
các hàng dậu trời xanh và những ngọn đồi
cùng tiếng nói của sông suối lắt lay,
phí hoài tuổi trẻ của mình
cho màu sắc với mây trời
ngập trong ánh sáng.
Tôi sành em. Bơ vơ trong em
sắc đẹp nâng đôi vú em lên,
vun tròn hai mông và mềm mại
toả khắp chỗ kín ngượng ngùng,
nương theo các hình dáng hài hoà
tuôn xuống mười vỏ ốc của chân em tuyệt mỹ.
Nhưng khoan đã; nếu tôi chiếm đoạt em,
Em cũng hoá thành chữ của tôi, và sầu muộn.
------------------
Tuyển dịch từ Salvatore Quasimodo: Selected Poems, bản Anh ngữ của Jack Bevan (Penguins,1965).
No comments:
Post a Comment