Thursday, May 2, 2013

NhớTrần Hoài Dương






 Những truyện cực ngắn
                 
 



Một chiếc lá bàng đỏ thắm đính ở đầu cành khẳng khiu run rẩy trước cơn gió lạnh cuối đông. Gió rủ rê lá:

- Lá đỏ ơi, hãy cùng tôi lang thang rong chơi đi! Tôi sẽ đưa bạn đến những vùng xa lạ, có biết bao cảnh đẹp…

Lá đỏ mỉm cười:

 - Thôi, cảm ơn bạn Gió. Bạn hãy rong ruổi một mình, tôi không đi đâu. Suốt đời, cây đã nuôi tôi. Trong những phút cuối cùng của cuộc đời, tôi không muốn bỏ cây mà đi. Tôi đang cố đem lại niềm vui cho cây nên đã dồn hết sức mình, đẹp rực rỡ lên một lần cuối để cho cây tự hào mình có một chiếc lá đỏ đẹp đến thế.

Gió nài nỉ:

- Thôi được, bạn hãy cứ ở trên cành với bà mẹ cây của bạn. Tôi sẽ chờ. Khi nào bạn rơi xuống, tôi sẽ cuốn bạn cùng đi vậy.

- Không, đừng chờ tôi, Gió ạ. Suốt bao năm tháng, những hoa cỏ dưới gốc kia trò chuyện cùng tôi. Chúng tôi chỉ nhìn thấy nhau mà chưa một lần gặp gỡ. Sắp gặp nhau rồi, sao tôi nỡ bỏ các bạn tôi mà đi? Tôi sẽ ở lại với họ và sẽ cùng họ hân hoan đón chào những mầm lá xanh non mới…



Núi và Biển cách nhau một cánh đồng hẹp. Hàng trăm, hàng nghìn năm ngay, tuy gần nhau thế nhưng chẳng bao giờ Núi và Biển được gặp nhau một lần. Núi cứ đứng sừng sững ngắm Biển, còn Biển cồn cào dâng sóng không biết bao nhiêu lần cũng không sao vờn được tới chân núi.

Mùa xuân về, trên khắp triền núi nở bạt ngàn những bông cúc dại màu vàng tươi. Biển ưa màu hoa đó lắm, ước ao có được một bông, nhưng không tài nào vươn tay sóng hái nổi. Núi cũng muốn đem hoa tặng Biển nhưng đành đứng lặng. Nhờ Gió, Gió chỉ bứt được những cánh hoa đã héo khô chứ không khi nào Biển nhận được những bông nguyên lành. Núi cao ngất trời, Biển rộng không biết đâu là giới hạn, nhưng cũng đành đứng nhìn nhau để cho biết bao mùa xuân trôi đi, biết bao thảm hoa vàng tươi bay đi mà không sao trao cho nhau được một vật kỷ niệm nhỏ.

Rồi có một Bé Gái nhỏ xíu chợt xuất hiện. Bé tung tăng chạy giữa đám hoa vàng, những bông hoa chạm vào ngực Bé, những phấn hoa vương trên má Bé. Đứng giữa thảm hoa, Bé bỗng nhận ra từng đợt sóng biển dưới chân núi đang cuống quýt vừa nô giỡn vừa gọi Bé. Rõ ràng những con sóng đang chờ Bé mang hoa xuống cho chúng. Hoa đẹp thế, thơm thế, ai chẳng mê!

Vừa chạy, Bé vừa cúi xuống ngắt những nhánh hoa cúc, ôm đầy ngực. Bé chạy ào xuống biển, tung những bông hoa vàng tươi ra phía trước, cười ngặt nghẽo, át cả tiếng sóng. Những con sóng ùa tới, tung bọt trắng xóa ôm choàng lấy Bé. Biển hớn hở hò reo, tung những bông hoa cúc vàng từ đỉnh con sóng này sang đỉnh con sóng khác. Nước Biển trong vắt, bập bềnh những bông cúc như những ngôi sao vàng óng lúc ẩn lúc hiện. Sóng đưa những ngôi sao ấy lan lan khắp mặt biển.

Lần đầu tiên, kể từ trăm nghìn năm nay, những món quà của Núi đã tới được tay Biển.





Chim Thiên đường đi tha rác về lót ổ, chuẩn bị cho mùa đông đang tới gần. Nó bay rất xa, chọn những chiếc lá vàng đỏ thật đẹp, chọn những ngọn cỏ thật thơm thật mềm. Bay ngang qua tổ Sáo đen, Sáo đen ngỏ lời xin chiếc lá sòi đỏ thắm. Thiên đường vui vẻ thả xuống cho bạn chiếc lá mà mình cũng rất ưng ý.

Thiên đường lại bay đi kiếm chiếc lá khác. Được một cành lau màu tím hồng rất mịn, Thiên đường hối hả cắp ngang mỏ bay về. Ngang qua tổ Gõ Kiến, bầy Gõ kiến con rối rít gọi, xin cho xem bằng được. Thấy bầy chim non thích cành hoa lau, Thiên đường không nỡ mang về, lại vội vàng bay đi kiếm cành lá khác.

Lâu lắm, Thiên đường mới lại tìm được một cụm cỏ mật khô vàng rượi, thơm mát. Về qua tổ chim Mai hoa, thấy cái tổ trống tuềnh trống toàng, chim Mai hoa đang ốm, vật vã đôi cánh, Thiên đường mủi lòng, gài cụm cỏ mật che gió cho bạn. Mai hoa vẫn run lập cập, Thiên đường bối rối không biết làm cách nào cho bạn đỡ rét. Nó nhìn xuống ngực rồi lấy mỏ rứt ra từng nạm lông xốp mịn lót ổ cho Mai hoa…

Cứ thế, mùa đông đến lúc nào Thiên đường không hay biết. Những trận gió lạnh buốt cứ xói mãi vào chiếc tổ còn rất sơ sài của Thiên đường. Chú chim tốt bụng loay hoay sửa lại tổ, che kín được mặt này thì mặt kia lại trống hoác. Bộ lông màu nâu nhạt của Thiên đường xù lên, trông xơ xác tội nghiệp.

Chèo bẻo bay ngang qua, trông thấy thế, vội loan báo cho mọi loài chim được biết. Sáo đen, Gõ kiến, Mai hoa, Bói cá, Họa mi, Sơn ca… cùng rất nhiều bạn bè bất chấp gió lạnh, bay đến sửa lại tổ giúp Thiên đường. Ai cũng yêu quý người bạn tốt bụng nên chẳng mấy chốc Thiên đường đã có một chiếc tổ thật đẹp. Chẳng những thế, Chèo bẻo còn nảy ra một ý định dễ thương, đem bàn với các bạn. Lời Chèo bẻo được các bạn hết sức tán thưởng. Lập tức, mỗi chim rứt trên bộ lông của mình một chiếc lông quý: chiếc màu đỏ thắm, chiếu màu đen tuyền…, gom góp lại thành một chiếc áo đem tặng Thiên đường.

Từ đó, Thiên đường luôn khoác trên mình một chiếc áo nhiều màu rực rỡ, vật kỷ niệm thiêng liêng của biết bao loài chim bè bạn.





Đang ngủ, Quyên chợt tỉnh giấc. Mùi hoa gì thoang thoảng thơm khắp gian phòng. Hơi nhỏm đầu dậy, em nhìn ngay về phía có ánh sáng. Suýt nữa thì Quyên reo lên: khung cửa sổ xanh rượi ánh trăng. Chiếc bàn nhỏ ngập ánh sáng xanh dịu. Trên đó lấp lánh chiếc cốc pha lê đầy nước có cắm mấy bông hoa chân chim, hoa huệ, hoa ngọc lan. Mấy bông huệ và ngọc lan đang im lặng tỏa hết hương thơm mà chúng có. Những bông hoa chân chim nở tung trông giống như đàn thiên nga đang soải cánh bay dưới ánh trăng, trong bầu trời xanh và cao vời vợi.

Quyên nằm im lặng trong bóng tối, nhìn ra ánh trăng êm dịu và nhớ lại tất cả những chuyện ban chiều.

Những bông hoa kia em đã nhặt được ở ven đường khi tan học. Chúng đã hơi bị héo. Tiếc quá, Quyên đem chúng về, tỉa bớt những chỗ úa đi, đem nhúng vào nước mát rồi cẩn thận cắm trong chiếc cốc pha lê trong suốt đầy nước. Đêm đến, những bông hoa kia hồi lại và tỏa hương thơm…

Cánh cửa sổ mở rộng, ánh trăng mát rượi và mùi hương kín đáo đưa em vào giấc ngủ. Trong mơ, em thấy những bông hoa chân chim giống như những con thiên nga đang vỗ cánh bay kia nâng bổng em lên, đưa em bay mãi trong ánh trăng…



Một lần, Ngọc cùng các bạn đi chơi. Qua ngã tư, có một em bé đang ngơ ngác nhìn trước nhìn sau. Em tìm cách qua đường mà chưa qua được vì xe cộ đi lại đông quá. Xe này chưa qua, xe khác đã lao tới. Ngọc để các bạn đi trước. Em dừng lại, đến bên em nhỏ. Các bạn gọi:

- Ngọc ơi! Đứng lại làm gì thế?

- Ngọc ơi, mau lên chứ!

Ngọc trả lời:

- Các bạn cứ đi trước đi, mình đưa em bé này qua đường rồi chạy theo ngay.

Sau đó ít lâu. Một hôm đang cùng các bạn đi chơi phố chợt Ngọc nghe tiếng ai gọi:

- Chị Ngọc! Chị Ngọc ơi!

Nhìn quanh quẩn mãi, Ngọc cũng chưa nhận ra ai gọi tên mình. Tiếng gọi vẫn lảnh lót:

- Em ở đây cơ mà! Chị Ngọc ơi, em ở đây cơ mà!

Giữa đám đông, một cô bé mặc váy đỏ tươi như bông hoa râm bụt đang cố kiễng chân, đưa tay lên vẫy Ngọc. Ngớ ra một lúc, Ngọc mới nhận ra đó là cô bé qua đường hôm trước. Các bạn hỏi:

- Ai thế hở Ngọc?

- Em bé mà chúng mình gặp ở ngã tư hôm nọ đấy thôi!

- Ngọc chơi thân với em ấy à?

- Không.

- Thế tại sao em ấy biết tên Ngọc?

- Mình cũng không biết nữa.

- Lạ nhỉ! Hôm ấy cả bọn mình cùng đi mà em bé chỉ nhớ có mỗi tên Ngọc, lạ thật nhỉ!






No comments: