Irwin
Allen Ginsberg ( 1926 - 1997 ) sinh tại Newark, bang New
Jersey, Hoa Kỳ, là con trai thứ hai của nhà thơ Louis Ginsberg, A.G. nổi danh như cồn từ vụ án Hú năm 1956. do chính tác giả đọc đã gây náo động trong một đêm thơ
ở Gallery Six, San Francisco, và sau đó nhà thơ Lawrence Ferlinghetti
chủ nhà xuất bản City Lights Book (Đèn thành phố) đã in cho ông một tập
thơ mỏng 44 trang khổ bỏ túi Howl and Other Poems (Hú và những bài thơ
khác). Cảnh sát San Francisco tịch thu cuốn sách, và người xuất bản phải
hầu toà vì tội công bố một "quyển sách dâm ô".
Allen Ginsberg là một nhà trình diễn
không biết mệt và đầy phấn khích. Ngoài sáu mươi tuổi Allen Ginsberg còn
biểu diễn và đọc thơ tại những câu lạc bộ đêm ở Manhattan. Hoạt động
cuối cùng của ông là đọc bài thơ rock châm biếm chính trị Ballad của
những bộ xương trên nền nhạc của Paul Mc Cartney và Philip Glass để thu
đĩa (1996). Allen Ginsberg đã là một nguồn hứng
quan trọng của khuynh hướng "thơ trình diễn" (performance poetry) rất
thịnh hành ở Mỹ trong những thập kỷ cuối thế kỷ XX.
Allen
Ginsberg là nhà thơ có ảnh hưởng nhất đối
với thơ Mỹ sau Walt Whitman. đóng góp nhiều vào việc
tạo nên diện mạo nghệ thuật, âm nhạc và chính trị của nước Mỹ suốt 50
năm qua. Trong số các nhân vật lừng danh có hưởng của ông, có thể
kể từ nhà văn sau trở thành tổng thống Vaclav Havel của Czech đến nữ
nghệ sĩ trình diễn Yoko Ono (vợ John Lennon) và Bob Dylan...Allen
Ginsberg ra đi sau khi đã ở đỉnh cao của thành công. Ông được tặng giải
National Book Award năm 1973 (cho cuốn thơ Sự suy vong của nước Mỹ),
được bầu vào Viện Hàn lâm Văn học Nghệ thuật Hoa Kỳ, được Bộ Văn hoá
Pháp tặng huy chương Hiệp sĩ Văn học Nghệ thuật, và ngay trước khi ông
mất, cả nước Mỹ và Tây Âu tưng bừng kỷ niệm thượng thọ ông.
|
|
HÚ
|
Tặng Carl Solomon
Tôi đã thấy
những bộ óc tuyệt vời nhất của thế hệ mình bị tàn phá bởi
điên rồ, chết đói cuồng loạn trần
truồng, lê thân qua các phố người
đen kiếm một liều giận dữ lúc rạng đông,
những tay
hipster [3] tâm trí thiên thần cháy lòng tìm lại sự kết nối
siêu phàm xưa với chiếc đi-na-mô tinh
tú trong cỗ máy đêm,
những kẻ
nghèo xơ rách rưới mắt trũng say đờ ngồi đơ hút thuốc trong bóng
tối siêu nhiên của những căn hộ nước
lạnh bồng bềnh qua nóc các thành
phố nghiền ngẫm nhạc jazz,
những kẻ phơi
bày tim óc trước Thiên đường bên dưới khúc đường xe
lửa treo và nhìn thấy những thiên sứ đạo
Hồi lảo đảo rực sáng trên mái chúng cư nghèo [4],
những kẻ đi
qua các trường đại học mắt rạng rỡ tuyệt vời truyền ảo giác
Arkansaw [5] & những bi kịch theo
tinh thần của Blake [6] giữa các
tay học giả chiến tranh [7],
những kẻ bị
đuổi học vì điên khùng & công bố những bài ca tục tĩu trên
cửa sổ đầu lâu [8],
những kẻ mặc
đồ lót nằm co trong các căn phòng lởm chởm, đốt tiền
trong giỏ rác [9] và lắng nghe Khủng bố
qua tường,
những kẻ bị
tóm trong râu mu quay về New York qua Laredo [10] với một
ruột tượng cần sa,
những kẻ ăn
lửa trong các khách sạn tồi tàn uống dầu thông ở Hẻm Thiên
Đường [11], chết, hay hành xác thân mình
đêm tiếp đêm bằng những
giấc mơ, bằng ma tuý, bằng ác mộng dựng
người, rượu, cặc dái và giao
hoan bất tận,
trong tâm
tưởng những con phố cụt vô song của mây và chớp run rảy
nhảy về phía các cột đèn Canada và Paterson
[12], làm bừng sáng cả
thế giới bất động của Thời gian ở giữa,
những hành
lang vững chãi của chất gây ảo giác [13], những bình minh sân
sau nghĩa địa cây xanh, say rượu vang
trên sân thượng, những khu
phố mặt tiền cửa hàng trong cuộc chạy
rong của tụi cần-sa-đồ đèn
đường nê-ông nhấp nháy, những rung động
mặt trời mặt trăng và cây
cối trong chạng vạng Brooklyn [14] mùa
đông gầm rống, những
huênh hoang rác rưởi và ánh sáng tâm trí
hiền vương [15],
những kẻ tự
xiềng mình vào các đường xe điện ngầm di chuyển bất tận từ
Battery đến Bronx thần thánh [16] say
benzedrin [17] cho tới khi tỉnh
cơn vì tiếng ồn của bánh xe và trẻ nít
run rảy miệng xệu óc mòn méo
tất cả tinh anh kiệt quệ trong ánh sáng
ảm đạm của vườn Zoo[18],
những kẻ suốt
đêm chìm đắm trong ánh sáng tù mù của tiệm Bickford trôi ra
và ngồi suốt chiều bia nhạt trong quán
Fugazzi tiêu điều, lắng nghe
ngày tận thế từ cái máy hát hydrogen[19],
những kẻ nói
chuyện liên tu bảy mươi giờ từ công viên về nhà ra quán rượu
đến Bellevue đến bảo tàng đến cầu
Brooklyn [20],
một đạo quân
lạc lõng những kẻ thích trò chuyện trên mây nhảy xuống các
bậc thang nhảy ra khỏi lối thoát hoả tai
nhảy khỏi bậu cửa sổ nhảy khỏi
toà Empire State [21] như nhảy từ vầng
trăng [22],
tán dóc hét
gào nôn mửa xì xầm những chuyện có thật những ký ức và
giai thoại và những cú đập vào nhãn cầu
[23] và những cú xốc bệnh
viện và nhà tù và chiến tranh,
toàn bộ những
kẻ tài trí mửa ra khi nhớ lại hết trong bảy ngày đêm mắt sáng
ngời, thứ thịt đã được ban phép lành bị
vứt trên vỉa hè [24],
những kẻ biến
mất tiêu vào cõi Thiền vô sở New Jersey bỏ lại một dấu
vết bưu ảnh mập mờ có hình Toà Thị chính Atlantic[25],
chịu đựng mồ
hôi phương Đông và chứng nhức xương Tanger [26] và chứng
nhức nửa đầu Trung Hoa khi cai nghiện
trong căn phòng tồi tàn
ở Newark[27],
những kẻ thơ
thẩn loanh quanh nửa đêm sân ga tự hỏi mình đi đâu, rồi đi mà
chẳng có trái tim tan nát nào ở lại,
những kẻ châm
thuốc lá trong các toa chở hàng chở hàng chở hàng ồn
ào băng qua tuyết về phía những trang
trại quạnh hiu trong đêm của nội,
những kẻ
nghiên cứu Plotinus Poe Thánh John Thập tự thần giao cách cảm
bob kabbalah [28] bởi vũ trụ rung động
một cách bản năng dưới chân họ
ở Kansas [29],
những kẻ bơ
vơ qua các phố Idaho [30] kiếm tìm những thiên thần thổ
dân thấu thị đúng là những thiên thần
thổ dân thấu thị,
những kẻ nghĩ
là mình điên khi thành phố Baltimore [31] sáng loá trong cơn
ngây ngất siêu nhiên,
những kẻ nhảy
vào xe li-mu-din [32] với người Tàu ở Oklahoma [33]
do thôi thúc của ánh đèn đường nửa đêm
đông mưa thị trấn,
những kẻ lang
thang đói meo đơn độc qua hết thành phố Houston kiếm nhạc
jazz hay sex, xup, và đi theo anh chàng
Tây Ban Nha tinh anh [34]
để đàm luận về nước Mỹ và Vĩnh hằng, một
việc vô vọng, và thế là
đáp tàu thủy đi châu Phi,
những kẻ mất
hút trong núi lửa Mexico [35] chẳng để lại thứ gì trừ
bóng dáng những bộ đồ vải thô và phún
thạch và tro tàn của thơ rải
rác trong Chicago rực lửa [36],
những kẻ tái
xuất hiện ở miền Tây điều tra bọn FBI râu dài quần xoọc
đôi mắt to hoà bình chủ nghĩa gợi dục
với nước da xậm phát những tờ
rơi
tối nghĩa [37],
những kẻ làm
bỏng cánh tay với đầu thuốc lá phản đối khói mù thuốc lá gây
mê
của Chủ nghĩa Tư bản,
những kẻ phân
phát truyền đơn Siêu Cộng sản ở quảng trường
Union [38] khóc và cởi áo quần trong lúc
còi tầm Los Alamos [39] rền
rĩ bắt họ im, và rền rĩ bắt phố Wall
[40] im, và con phà đảo
Staten [41] cũng rền rĩ,
những kẻ bật
khóc trong các thể dục đường màu trắng trần truồng và run rảy
trước máy móc của những bộ xương khác,
những kẻ cắn
gáy lũ thám tử và vui sướng la hét trên xe cảnh sát
chẳng phạm tội gì ngoài chuyện kê gian
say xỉn hoang dại và tự đầu
độc của chính mình,
những kẻ quì
mà hú trong xe điện ngầm và bị lôi khỏi mái nhà còn vung vẩy
cơ quan sinh dục và bản thảo,
những kẻ để
cho bọn đi mô-tô thánh thiện đụ đít và hét lên vui thích,
những kẻ thổi
và được thổi bởi những thiên thần người trần mắt thịt là bọn
thủy thủ, những ve vuốt của tình yêu Đại
Tây Dương và biển Caribê [42],
những kẻ đụ
sáng chiều trong các vườn hồng và bãi cỏ công viên và
nghĩa địa rải rắc tinh trùng vung vãi
cho bất kỳ ai có thể đến,
những kẻ nấc
cụt không ngừng ráng cười khúc khích nhưng kết thúc trong
thổn thức sau tấm ngăn trong nhà tắm hơi
khi chú thiên thần tóc vàng
trần truồng đến đâm mình bằng một chiếc
gươm,
những kẻ mất
các cậu trai tình cho ba mụ già định mệnh một mụ độc nhãn
của đồng đô la [43] đồng tính ái một mụ
độc nhãn nháy mắt chui ra
khỏi tử cung một mụ độc nhãn chẳng làm
gì chỉ ngồi bệt mà cắt
những sợi chỉ vàng trí tuệ của chiếc
khung cửi nghệ nhân,
những kẻ giao
cấu mê man không thoả với một chai bia một người tình một
gói thuốc lá một cây nến và ngã nhào
khỏi giường, và tiếp tục trên sàn ra
tận hành lang và kết thúc ngất xỉu ở
chân tường với ảo ảnh về cái hĩm
và sự cực khoái tối hậu tránh né giọt
tinh dịch cuối cùng của ý thức,
những kẻ làm
vui cái hĩm của triệu cô nàng run rảy khi mặt trời lặn, và
mắt đỏ đọc lúc ban mai nhưng đã chuẩn bị
làm vui cái hĩm của mặt
trời mọc, trật mông trong nhà kho và
trần truồng dưới hồ,
những kẻ chạy
rông điếm đàng suốt qua bang Colorado [44] trong vô vàn xe
hơi đêm ăn trộm, N.C., người hùng bí mật
của những bài thơ
này [45], con đực và người đẹp của Denver
[46] - niềm vui khi nhớ
đến vô số cuộc ngả ngửa con gái trong
những khu đất hoang & sân
sau quán xá, hàng ghế lung lay phòng
chiếu bóng, hang động đỉnh
núi, hay với các cô tiêp viên ốm nhách
trong những cuộc tốc váy cô
đơn bên vệ đường quen thuộc &
đặc biệt là những toilet duy ngã bí
mật ở trạm xăng & cả những hẻm nhỏ
nơi thị trấn quê nhà,
những kẻ mờ
dần trong các bộ phim nhơ nhớp, biến đổi rất nhanh trong mơ,
tỉnh giấc thình lình Manhattan và tự lôi
mình ra khỏi tầng hầm đầu
đau búa bổ với thứ rượu tokay [47] nhẫn tâm và kinh hoàng những
giấc mộng sắt thép của Đại lộ Ba &
nhào tới các văn phòng thất nghiệp,
những kẻ cuốc
bộ suốt đêm giày đẫm máu trên bến tàu phủ tuyết đợi
chờ một cánh cửa trên sông Đông [48] mở
vào căn phòng đầy hơi
nước và thuốc phiện [49],
những kẻ tạo
nên các vở kịch tự sát lớn lao trên căn hộ bờ dốc đứng sông
Hudson [50] dưới ánh trăng xanh như đèn
pha thời chiến & mái đầu
của họ sẽ được đội vòng nguyệt quế trong
lãng quên [51],
những kẻ ăn
thịt cừu hầm tưởng tượng hay tiêu hoá cua dưới đáy bùn những
con sông khu Bowery[52],
những kẻ khóc
bản tình ca phố xá với các xe đẩy đầy hành và âm nhạc
tồi tàn [53],
những kẻ ngồi
trong các thùng đựng hàng thở trong bóng tối dưới gầm cầu,
và đứng dậy chế đàn cla-vi-cô trong nhà
kho [54],
những kẻ ho
trên tầng sáu khu Harlem [55] đội vòng lửa dưới bầu trời
lao phổi vây quanh là những thùng cam
thần học [56] ,
những kẻ viết
nhằng nhịt suốt đêm ngả nghiêng lăn lóc [57] những lời
thần chú cao nhã mà lúc sáng banh chỉ là
những khổ thơ lắp bắp [58],
những kẻ nấu
món hầm tim phổi chân đuôi động vật thối rữa mà mơ tưởng
vương quốc của chay tịnh [59],
những kẻ đâm
đầu dưới các xe chở thịt để kiếm một quả trứng,
những kẻ
quăng đồng hồ đeo tay từ trên mái nhà bỏ phiếu cho Vĩnh hằng
ngoài Thời gian [60], & đồng hồ báo
thức rơi xuống đầu họ mỗi
ngày trong thập kỷ tới,
những kẻ cắt
cổ tay ba lần thất bại cả ba, bỏ cuộc và buộc phải mở tiệm
đồ cổ trong đó họ nghĩ mình đang già đi
và khóc [61],
những kẻ bị
thiêu sống trong bộ com-lê fla-nen hồn nhiên trên Đại lộ
Madison [62] giữa các luồng thơ nặng như
chì [63] & loảng xoảng đổ
lên thùng xe các trung đoàn thép thời
trang & choe chóe nitroglycerin
các nàng tiên quảng cáo & khí ga
mù-tạc của các biên tập viên
thông minh hung hiểm [64] , hay là bị
các xe taxi say xỉn của Thực
tại Tuyệt đối húc ngã,
những kẻ nhảy
khỏi cầu Brooklyn điều này thực đã xảy ra và bước đi
không ai biết và bị quên phứt trong sự
mê mụ ma mờ của các hẻm
cháo phố Tàu & xe cứu hoả, thậm chí
không một cốc bia miễn phí [65],
những kẻ hát
tuyệt vọng bên cửa sổ, té ra ngoài cửa sổ tàu điện ngầm, nhảy
xuống sông Passaic [66] dơ bẩn, chồm lên
lưng người da đen, khóc trên
khắp phố, khiêu vũ chân trần trên các ly
rượu vỡ đập tan các đĩa hát buồn
nhớ nhạc jazz Đức châu Âu thập kỷ 1930
uống cạn ly whiskey và mửa
ra rên rỉ trong toilet chết tiệt, tiếng
than van trong tai và tiếng còi hơi
đồ sộ [67] ,
những kẻ
phóng như điên trên các xa lộ quá khứ du hành đến với nhau
chiếc xe hơi tuẫn nạn nhà ngục cô đơn
hay sự hoá thân nhạc
jazz Birmingham [68],
những kẻ lái
xe băng ngang nước Mỹ bảy mươi hai giờ [69] để xem tôi
có thấu thị hay anh có thấu thị hay nó
có thấu thị nhằm tìm được
Vĩnh hằng,
những kẻ du
hành đến Denver, những kẻ chết ở Denver, những kẻ trở lại
Denver [70] & đợi chờ hoài công,
những kẻ che chở Denver &
chán chường & cô đơn ở Denver và
cuối cùng bỏ đi khám phá Thời
gian & bây giờ Denver buồn nhớ những
người anh hùng của mình,
những kẻ sụp
quỳ trong các thánh đường vô vọng nguyện cầu cho nhau được
cứu rỗi và sáng láng và xúc cảm, cho đến
khi tóc linh hồn bừng sáng
một giây,
những kẻ
tưởng tượng vào nằm trong ngục đợi chờ các tay tội phạm không
tưởng có mái tóc vàng và sự quyến rũ của
thực tại trong tim hát điệu blue
ngọt ngào cho nhà tù Alcatraz [71],
những kẻ lui
về Mexico để nuôi một thói quen, hay Núi Rocky đển Đức
Phật nhân từ hay Tangiers đến tụi trai
nhóc hay công ty Nam Thái Bình
Dương đến chiếc đầu tàu hoả màu đen hay
trường Harvard đến
Narcissus [72] đến Woodlawn [73] đến
vòng hoa cúc hay mộ phần,
những kẻ đòi
hỏi các phiên toà tỉnh trí cáo buộc radio tội thôi miên & bị bỏ
mặc với sự mất trí của họ & bàn tay
của họ & một ban hội thẩm không có
được quyết định cuối cùng [74], những kẻ
ném xà lát khoai tây vào các
giảng viên giảng bài về trào lưu Dada ở
trường Đại học Columbia
NY sau đó tự trình diện trên những bậc
thang granit của nhà thương
điên với đầu cạo trọc lốc và diễn từ hề
về tự tử, đòi phẫu thuật thuỳ
não tức thời [75],
những kẻ thay
vì thế đã được phát sự hư không cụ thể của insulin Metrazol
điện thủy liệu pháp tâm lý nghề nghiệp
liệu pháp bóng pingpong [76] &
chứng mất trí nhớ,
những kẻ phản
đối nghiêm chỉnh chỉ lật đổ có một bàn pingpong
tượng trưng, nghỉ ngơi chốc lát trong
tình trạng loạn tâm [77],
nhiều năm sau
đầu hói xọi ngoại trừ một bộ tóc giả bằng máu, và nước mắt
và ngón tay, trở lại với số phận người
điên rõ rệt của những phòng bệnh ở
các thị trấn điên của miền Đông,
những sảnh
hôi hám của Pilgrim State Rockland và Greystone [78] ,
cãi nhau vặt với tiếng vọng của linh
hồn, ngả nghiêng lăn lóc [79]
trong cô quạnh nửa đêm-ghế băng mộ
đá-những cõi tình[80] , giấc
mơ của đời sống một cơn ác mộng, những
tấm thân biến thành đá
nặng như mặt trăng,
với mẹ rút
cuộc bị****** [81], và cuốn sách huyền hoặc cuối cùng liệng qua
cửa sổ, và cánh cửa cuối cùng đóng lại
lúc 4 giờ sáng và chiếc điện thoại
cuối cùng ném rầm vào tường để trả lời
và căn phòng có đồ đạc rẻ tiền
cuối cùng bị dọn sạch đến tận món đồ
tưởng tượng cuối cùng, một bông
hồng giấy màu vàng quăn queo trên cái
móc thép trong phòng kho,
và ngay cả điều tưởng tượng kia, chẳng
có gì ngoài một chút xíu ảo
giác đầy hy vọng –
chao ôi Carl,
trong khi anh không an toàn thì tôi cũng không an toàn, và bây
giờ anh thực sự nằm trong nồi xúp động
vật toàn phần của thời gian -
và những kẻ
do vậy đã chạy qua các phố giá băng bị ám ảnh bởi thình lình
một loáng chớp giả kim của thuật sử dụng
phép tỉnh lược catalog
nhịp thơ & mặt phẳng rung lên [82],
những kẻ mơ
màng và tạo nên các khoảng trống tươi hồng trong Thời &
Không gian qua các hình ảnh đặt liền kề,
và bẫy được vị tổng lãnh thiên
thần của linh hồn giữa hai hình ảnh thị
giác và nối các động từ cơ bản
lại và đặt danh từ và dấu gạch nối của ý
thức với nhau nhảy vọt với
cảm giác mạnh của Thượng đế Cha Toàn
năng Vĩnh hằng [83] để tái
tạo cú pháp và nhịp điệu văn xuôi trần
thế tội nghiệp và đứng trước
mặt anh không nói nên lời và thông minh
và run rảy vì xấu hổ, bị
khước từ nhưng vẫn bộc bạch tâm hồn hợp
với nhịp điệu tư tưởng
trong cái đầu trần trụi và vô tận của
mình [84],
kẻ điên lang
thang và thiên thần bet [85] trong Thời gian, không ai biết tới,
nhưng vẫn viết ra đây những gì có thể
còn phải nói sau lúc chết,
và trở dậy
đầu thai trong trang phục ma mờ của nhạc jazz trong bóng
cây kèn vàng của ban nhạc và thổi niềm
đau của tâm trí trần trụi
yêu đương của nước Mỹ vào tiếng khóc
saxo eli eli lamma
lamma sabacthani [86] làm rùng mình các
thành phố đến tận chiếc
radio cuối cùng với con tim tuyệt đối
của bài thơ cuộc sống bị xẻo trên
cơ thể của chính họ còn ăn được tới ngàn
năm sau
II.
Con nhân sư
nào bằng xi măng và nhôm bửa sọ họ ra ăn hết óc và trí
tưởng tượng?
Moloch [87]!
Cô đơn! Bẩn thỉu! Xấu xí! Thùng rác và những đồng đô
la không thể kiếm ra! Trẻ con gào dưới
chân thang! Trai choai nức
nở trong quân ngũ! Người già khóc giữa
công viên!
Moloch!
Moloch! ác mộng của Moloch! Moloch không tình yêu! Moloch
tâm thần! Moloch kẻ xét xử nặng nề của
con người [88]!
Moloch nhà tù
không hiểu nổi ! Moloch ngục thất vô hồn xương chéo
và
Quốc hội của buồn đau! Moloch các cao ốc của ngươi là sự
phán quyết [89]! Moloch đá tảng của
chiến tranh! Moloch những
chính phủ choáng váng!
Moloch đầu óc
thuần máy móc! Moloch máu là tiền lưu chuyển!
Moloch ngón tay là mười đạo quân! Moloch
ngực là đi-na-mô ăn
thịt người [90]! Moloch tai là nấm mồ
bốc khói!
Moloch mắt
ngươi là ngàn cửa sổ đui mù [91] ! Moloch những toà nhà
chọc trời của ngươi đứng trên các phố
dài giống như những Thượng
đế bất tận [92]! Moloch những xưởng máy
của ngươi mộng mơ và ì
ộp trong sương! Moloch những ống khói và
ăng-ten của ngươi kết
vương miện trên đầu các thành phố!
Moloch tình
yêu ngươi là dầu và đá bất tận! Moloch hồn ngươi là điện
và
các ngân hàng [93]!
Moloch cái
nghèo của ngươi là bóng ma của thiên tài! Moloch số
phận ngươi là đám mây khí hydro không
giới tính! Moloch tên ngươi
là Tâm trí!
Moloch trong
ngươi ta ngồi cô độc! Moloch trong ngươi ta mộng
Thiên thần! Điên rồ trong Moloch! Kẻ bú buồi
trong Moloch [94]!
Thiếu tình và vô nam tính trong Moloch!
Moloch ngươi vào hồn ta
từ sớm! Moloch trong ngươi ta là một ý
thức không xác thân!
Moloch ngươi
làm ta sợ đến nỗi ra khỏi cơn đê mê tự nhiên của ta!
Moloch mà ta từ bỏ! Hãy thức tỉnh trong
Moloch! Ánh sáng từ trời
tuôn xuống!
Moloch!
Moloch! Những căn hộ robot [95]! những ngoại ô vô hình! những
ngân khố trơ xương [96]! những thủ đô
mù! những kĩ nghệ ma qủi [97]!
những quốc gia ma [98]! những nhà thương
điên vô địch! những dương
vật granit! những trái bom quái vật
[99]!
Họ oằn lưng
nâng Moloch lên Thiên đường! Những vỉa hè, cây cối, máy thu
thanh, mốt miếc! nâng thành phố lên
Thiên đường, cái Thiên đường
tồn tại và ở khắp nơi quanh ta!
Những huyễn
ảnh! điềm triệu! ảo giác! phép lạ! xuất thần! trôi tiệt theo dòng
sông Mỹ!
Những giấc
mộng! tôn sùng! khải thị! tôn giáo! nguyên cả thuyền
toàn những thứ tào lao nhạy cảm!
Đột phá! qua
sông! chợt tỉnh chợt điên và hình phạt đóng đinh câu rút! xuôi
dòng nước lụt!
Những cơn
say! Hiển thánh! Tuyệt vọng! Tiếng thét súc vật và các vụ tự sát
mười năm [100]!
Những tâm trí! Những tình yêu mới! Thế hệ
điên! Rơi trên những tảng đá
Thời gian!
Tiếng cười
thánh thiện có thực trên sông! Họ đều thấy cả! những con
mắt dại đi! những tiếng la hét thánh
thiện! Họ chào vĩnh biệt! Họ
nhảy khỏi mái nhà! vào cô vắng! vẫy tay!
mang theo hoa! Xuống
sông! xuống phố!
III.
Carl Solomon!
Tôi ở cùng anh ở Rockland [101]
nơi anh điên khùng hơn tôi nữa
Tôi ở cùng
anh ở Rockland
nơi anh phải cảm thấy rất lạ lùng
Tôi ở cùng
anh ở Rockland
nơi anh bắt chước cái bóng của mẹ tôi
Tôi ở cùng
anh ở Rockland
nơi anh đã giết mười hai cô thư ký của
mình
Tôi ở cùng
anh ở Rockland
nơi anh cười vào mũi sự hài hước khó
nhận ra này
Tôi ở cùng
anh ở Rockland
nơi chúng ta là những nhà văn lớn chung
một chiếc máy chữ quá tồi
Tôi ở cùng
anh ở Rockland
nơi tình cảnh anh trở nên nghiêm trọng
và được thông tin trên radio
Tôi ở cùng
anh ở Rockland
nơi các quan năng của đầu lâu không còn
chấp nhận những con sâu của
giác quan
Tôi ở cùng
anh ở Rockland
nơi anh uống trà từ vú các bà cô ở Utica
[102]
Tôi ở cùng
anh ở Rockland
nơi anh cợt giễu về thân thể các bà điều
dưỡng của mình các nữ quái điểu
quận Bronx [103]
Tôi ở cùng
anh ở Rockland
nơi anh la hét trong chiếc áo bó rằng
mình thua ván pingpong thực sự của
vực thẳm
Tôi ở cùng
anh ở Rockland
nơi anh đập phím piano loạn tâm [104]
nói rằng linh hồn là vô tội và
bất tử nó không thể chết thảm trong một
nhà thương điên được
vũ trang[105]
Tôi ở cùng
anh ở Rockland
nơi thêm năm mươi lần xốc điện nữa cũng
sẽ không bao giờ đưa hồn
anh trở lại xác từ cuộc hành hương của
nó tới cây thập giá trong
hư không
Tôi cùng anh
ở Rockland
nơi anh cáo buộc các bác sĩ của mình là
mất trí và mưu đồ cách mạng xã
hội chủ nghĩa Do Thái chống lại Đồi Sọ
phát xít quốc gia
Tôi ở cùng
anh ở Rockland
nơi anh sẽ chẻ trời Long Island [106] và
phục sinh đấng Jesus người
trần mắt thịt của mình từ nấm mồ siêu
nhân
Tôi ở cùng
anh ở Rockland
nơi có hai mươi lăm nghìn đồng chí điên
[107] tất cả cùng hát đoạn
kết của bài Quốc tế ca
Tôi cùng anh
ở Rockland
nơi chúng ta ôm ghì hôn nước Mỹ dưới tấm
ga giường nước Mỹ ho
suốt đêm và không cho mình ngủ [108]
Tôi ở cùng anh
ở Rockland
nơi chúng ta giật nảy người tỉnh giấc
hôn mê các phi cơ của linh
hồn mình rú gào trên mái chúng đến ném
những trái bom thiên thần
nhà thương tự bừng sáng xụp đổ các bức
tường tưởng tượng Hỡi
các binh đoàn gày guộc hãy chạy ra
ngoài Hỡi cú xốc sao và xọc ân
huệ [109] cuộc chiến vĩnh hằng là
đây Hỡi chiến thắng hãy quên đồ
lót của ngươi đi chúng ta được tự do rồi
Tôi ở cùng
anh ở Rockland
trong giấc mơ tôi mắt đẫm lệ anh bước đi
ướt sũng từ chuyến hải
hành trên xa lộ băng qua nước Mỹ đến cửa
mái tranh nhà tôi trong
đêm miền Tây
San Francisco, 1955-1956
Hoàng Hưng
dịch từ nguyên bản tiếng Anh
|
No comments:
Post a Comment