Bài thơ đã đoạt giải Nhì cuộc thi Thơ của tuần báo Văn nghệ (1981 - 1982), do nhà thơ Xuân Diệu giới thiệu. Ông nói, đại ý rằng: “Hai nửa vầng trăng” là bài thơ tình chân thành và đẹp một vẻ đẹp mong manh mà sang trọng! Thơ ấy là thơ của tài hoa.
Mỗi khi đọc và nghe lại “Hai nửa vầng trăng”, chúng ta đều cảm thấy nhà thơ Hoàng Hữu vẫn đang còn đó, đang ôm ngực và đi liêu xiêu trong những ngỏ phố Hà Nội, ngước nhìn lên ô cửa sổ của một căn phòng gác hai xa xôi... Và những lời thơ, lời ca đầy ắp không gian:
”Trăng viên mãn cuối trời đêm đêm em có nhớ
Mặt trăng từng khuất nửa ở trong nhau!”.
Hai nửa vầng trăng
Tình cờ anh gặp lại vầng trăng,
Một nửa vầng trăng thôi, một nửa.
Trăng vẫn đấy mà em xa quá,
Nơi cuối trời em có ngóng trăng lên ?
Nắng đã tắt lâu rồi, trăng thức dậy dịu êm,
Trăng đầu tháng có lần em ví,
Chữ D hoa như vầng trăng xẻ nửa,
Tên anh như nửa trăng mờ tỏ,
Ai bỏ quên lặng lẽ sáng bên trời.
Ơi vầng trăng theo con nước đầy vơi,
Trăng say đắm dào trên cỏ ướt,
Trăng đầu tháng như đời anh chẳng thể nào khác được,
Trăng cuối tháng như đời anh hao khuyết.
Em đã khóc,
Trăng từng giọt tan vào anh mặn chát.
Em đã khóc,
Nhưng làm sao tới được,
Bến bờ anh tim dội sóng không cùng.
Đến bây giờ trăng vẫn cứ còn xanh,
Cứ một nửa, như đời anh, một nửa,
Nhưng trăng sẽ tròn đầy, trăng sẽ...
Trăng viên mãn cuối trời đêm đêm em có nhớ ?
Mặt trăng từng khuất nửa ở trong nhau.
No comments:
Post a Comment