Friday, May 10, 2013

Thơ Tuệ Nguyên

                                

Cánh cửa khép

Tôi ra đi và khép cánh cửa lại

mọi cánh cửa nơi tôi đóng hết

đóng hết

không có một khoảng trống nào để nhìn về phía bên kia

cũng không có bảng chỉ dẫn nào cho sự quay lại

cho bất cứ ai

và cho cả tôi nữa

tôi một nộm hình ẩn mình trong sắc màu tang trắng

ì mình trong đời sống

tôi le lét truy tìm vết tích của cái chết
của cái chết

ở cái chốn mà những thứ thuộc về nó kẻ nặn hình đã lướt qua
đã giẫm đạp qua

ở đó tội ác chưa được hoan nghênh

ở đó tội ác cũng chưa được kết án

tôi một nộm hình tang trắng

cùng ở phía bên kia của cánh cửa khép

có người đi tìm kẻ đã chết

hắn phải ồn ào đến mức gây ra những tiếng động hoang mang trong đầu

và cả ở cánh cửa tôi vừa khép

hắn cào cấu nó cho đến khi nổi lên dòng chữ:

"Kẻ đã chết đang ở phía bên kia!"



                     **

Truyện mi kể

những văn tự phơi mặt câm lặng trên bia đá

và xứ sở bóng đêm

có cả thánh thần đang nghe

ta nghe mi bằng hơi thở tâm linh

ta nghe mi bằng sự bất an và nỗi lòng xao xuyến

ta vẫn ngồi nghe

cả khi đó là lời nguyền kinh khủng nhất hay chỉ là lời nhắn nhủ

ta vẫn ngồi nghe

cả khi ma lực của nó khiến ta bật cả quá khứ khỏi thời gian

nhưng khi tự thuật lại

ta chỉ muốn ngủ trong ta trọn đời.

3.

Hỡi tên kể truyện kia!

hãy ngân lên cái chết của ta

ở nơi chốn không có mặt không thời gian

ở nơi chốn không có bóng tối và các sắc màu

nơi ấy chỉ có sự trống không và vô nghĩa

mi kể đi

ta vẫn đang nghe mi.

                 

.



No comments: