Thơ. Và thế giới khác
của thơ
1.
Không có thơ
ở cửa đường hầm ký ức
khống chế
những ký ức đã mặc
định
về một ngày chẳng còn
có mặt trời.
Khi ít ra một sự hiện
hữu vắng mặt
những vì sao chẳng
thể bỗng dưng làm tình
làm tội bất cứ một
ai.
Trong gia phả thừa kế
chẳng có chỗ cho sự
thay thế.
2.
Không có thơ
ở một hành tinh mới
được phát kiến
những sinh vật dù nhỏ
nhất nơi đó
truyền thông chỉ qua
đôi cánh
truyền thông qua mùi
xạ hương cơ thể
truyền thông qua độ
dựng ngược của bờm lông
truyền thông qua
tiếng nấc cục
truyền thông qua một
loại dịch chảy ra từ khoé miệng
(khi chúng đang thèm
rỏ dãi máu thịt con mồi)
3.
Sẽ không có thơ
Sẽ chẳng bao giờ có
thơ ở nơi đó
Bởi thơ không thoát
ra từ xạ hương cơ thể
Bởi thơ không thoát
từ bờm lông dựng ngược
Bởi thơ không vỡ ra
từ tiếng nấc cục thèm muốn
Bởi thơ không rỏ từ
nước dãi khát đói thịt đồng loại
Thơ chỉ đến phía nước
mắt và nhịp đập những con tim biết yêu thương...
Phác thảo từ bóng tối
văn minh
Chính từ quãng giữa
thời gian
Mặc khải
Gã luôn miệng than
trách cùng bóng tối
Về sự chậm trễ xác
các sinh vật mới từ những giao phối của bóng tối.
Những phôi sống chỉ
duy thể lý
Loại trừ hẳn những
yếu tố tri thức đáng nguyền rủa
Hay những thứ thật
hàm hồ gã từng nghe
Đại loại như đạo đức
Chỉ đôi trường canh
chuyên chú mục về thể lý
Gã huỷ diệt hẳn cánh
cửa tinh thần chói chang
Rồi thật lờ mờ
Gã cố khoa trương về
một thứ. Đại loại một khế ước mới
Thuyết lý thống lĩnh
và ngự trị của bóng tối xanh xao
Từ phác hoạ ấy các
triết gia, luật gia, khoa học gia, các thi sĩ
Vụt biến hình thành
những kẻ hành khất chữ nghĩa
Luôn lê thân, kêu
gào, tha thiết được bón cho từng con chữ
Ngõ hầu còn có thể
nhận ra chỗ đứng ngay dưới chân mình
Từ đó, sản phẩm từ
những đồ hoạ bóng tối
Vụt đứng lên nguyên
hình bản năng súc vật
Hơn cả thời ăn lông ở
lỗ
Chúng ăn thịt nhau để
tồn tại
Ăn thịt đồng loại để
ngợi ca một loại đạo đức chủng loài mới
Và không bao giờ quên
chải chuốt bộ lông bóng mượt dính đầy máu
Bộ lông được kết bởi
chuỗi ánh sáng duy nhất có tên gọi văn minh
...
No comments:
Post a Comment