Trà và tình bạn trong thơ
Sáng nay Sài Gòn trời dịu, rảnh
rang tôi ngồi tìm đọc lại mấy bài thơ của những người bạn thân gửi tặng.
Bạn tôi hiện thời mỗi người ở mỗi xứ đông tây đều có. Hồi xưa khi còn ở
chung bạn bè thường đến ngồi quây quần bên nhau bằng tách trà.
Bạn tôi ai cũng thích trà và có khiếu pha trà.
Uống trà, hát nhạc, làm thơ, thưởng hoa
là niềm vui vi diệu tinh thần thuần khiết mà anh em tôi tìm được trong
cuộc sống chốn cửa thiền. Đời tu sĩ anh em dường như đã buông bỏ hết
những thứ mà thế gian không thể bỏ. Nếu bây giờ uống trà, tấu vài ca
khúc, đọc lên một vần thơ mà mọi người xem là “xướng ngôn vô loại” thì
tôi không biết tâm hồn người tu sĩ có máu huyết nghệ sĩ sẽ sống như thế
nào? Hẳn là khô khan và thiếu sức sống lắm! Sống như vậy đời sẽ mất đi
nhiều hoa trái sắc thắm trong vườn ươm.
Anh em tôi từ độ tuổi đôi mươi đã chiêm
nghiệm, suy tư về một lý tưởng sống toàn hảo nhưng toàn hảo như thế nào
đối với tôi vẫn là một dấu chấm hỏi đầy trắc ẩn?
Tôi đã đi vào thế giới trắc ẩn đó qua
niềm vui chung ở tình bạn. Nhiều ngày, nhiều tháng, nhiều năm ngồi chiêm
nghiệm về tình bạn đôi khi là một chút bâng quơ cho tình yêu tôi chợt
phá ra từng điều mới lạ rằng: “cuộc sống không thể thiếu tình bạn”.
Tình bạn luôn thật nhất, gần mình nhất
mỗi khi mình cần. Hãy sống hết mình với tình bạn mà ta đang có. Thời
gian không thể níu kéo được tình bạn, chỉ có sự chân thành nuôi lớn tình
bạn.
Đi đôi bên tình bạn luôn có sự hiện hữu
bình dị thầm lặng của chén trà. Dù sao đi nữa ngồi gần chén trà, bạn bè
dễ dàng tâm sự ưu tư nỗi lòng với nhau.” bạn bè khuya sớm một bình trà thơm”.
Trà và tình bạn như sông Hương gặm
phiến nguyệt. Khách phong tao dù có tài ba đến đâu cũng không nói, chép
hết hương vị đậm đà của trà khi đã ngấm qua hơi thở từng người.
Hơi thở toát ra làm hơi sương cho màn không khí ghép thành bài thơ.
No comments:
Post a Comment