Monday, February 3, 2014


Lê  Vĩnh Tài  sinh năm 1966 tại Ban Mê Thuột, Đăklăk, đã có những tháng ngày  khoác áo sinh viên, mặc blouse trắng thực tập tại các bệnh viện ở phố núi. Anh  tốt nghiệp Đại học Y Dược Tây Nguyên nhưng cuối cùng theo nghề kinh doanh và làm thơ.

Bài thơ cuối năm 2013

bài thơ
cho tiếng nói
sau im lặng
cho quê hương
sau nước mắt
cho ông vua
sau khiếp hãi
sợ thua


cho cành lá xanh
sau khi không còn chiếc đèn lồng
màu đỏ và tanh
lắc lư với gió

cho những con tàu ra khơi
không còn chạy nguệch ngoạc tít chân trời
vì bị người lạ, xa
và truy
đuổi

bài thơ
sẽ nói những lời
thật đẹp, như cảm hứng sau một đời
im lặng
không vô hồn con số
núp sau các báo cáo
bắt mọi người đói bụng chờ dài cổ

không bao giờ
bài thơ tuyệt vọng, cho đến ngày ai
cũng hiểu, chỉ có điều họ có chịu hiểu
không?

vì số phận của bài thơ
cũng như số
phận đất nước, không ai biết trước
sẽ như thế nào?

không lẽ cứ đổ lỗi cho ông Trời
và các nhóm lợi ích cười cười
cứ giả vờ cường điệu hy vọng
làm ai cũng chỏng gọng

không ai quan tâm
tiếng nói của bài thơ
trong tương lai gần, xa hay một vài
năm nữa, phải không?

có lẽ từ ngày mai
đất nước ngơ ngác như lời khai
từ phiên tòa
có một con ngựa chạy dài
không ai
biết

có hay không
sự trống rỗng vô ích
cùng với cái chết của quê hương
bài thơ bắt đầu mất tiếng nói
và trôi
dạt trên trời
như nụ cười cô nhân viên
sau khi tòa tuyên
phải đền bốn ngàn
tỷ

tỷ tỷ trôi xuống biển
như con cá mập và ông y tá
vẫn bơi
theo kiểu lỗi thời
một lò phản ứng đã
giảm nhiệt
một con rùa nổi lên
làm đảo chìm
và ngập
những viên đá bị cưa đôi
khói bụi làm nước mắt con tàu chỉ ra khơi
bằng tưởng tượng

mọi người
ngủ vùi
đêm hoang dã nước mắt làm ướt gối
họ tự hỏi bài thơ là ai?
vì sao bài thơ vẫn làm thơ
từ những con sóng khổng lồ
khi mọi người đã nghỉ ngơi
trên bảy ngọn núi cao
chín con sông dài

những quả pháo hoang dã, ngày nào
từ trên núi, lăn xuống đồng bằng trong cơn say
máu của chiến thắng, mọi người im lặng
khi sấm sét gọi tên
không ai tin mình còn
sống, như hoàng phủ ngọc tường
sau mậu thân vẫn hay mơ mộng

quê hương
biển bạc là mỏ dầu hút cạn, rừng vàng đào tận gốc
trốc tận rễ thành ra bauxite
vì bạn thích máu và hoa
nên bạn thành bùn đỏ
bạn vẫn nghĩ mình là bông hoa trong khu vườn châu Á
trái tim của bạn, đang quét qua những ngôi sao
vẫn còn run rẩy, ngày bạn đi xuống
đồng bằng, với quần áo không xanh màu ái ân
khẩu súng trường chéo trên vai, ngực để trần
cơ thể của bạn vẫn còn vết
thương, làm mọi người đau muốn gãy
xương

bạn khỏa thân
ngồi trên tảng đá
cũng ở trần bên bờ biển, và có người đến
phủ lên bầu trời nửa trắng, nửa xanh
thành nửa xanh nửa đỏ
cho em nhỏ nó
mê, sau đó bạn
sẽ xuất hiện
từ công hàm mười hai hải lý
vì bạn đã cho hay biếu sạch trơn
để lại biển sự cô đơn
phủ trên đảo Lý Sơn
như vú nàng ngơ ngác

quê hương
bạn không thể không ước mơ
khi bắn hạ con đại bàng khổng lồ
cây khế trổ bông trên cánh cửa gỗ
bạn có sống cuộc đời mình
trên đảo san hô?
khi gió phương Bắc thổi làm các tàu đánh cá bị thủng lỗ
chìm, và con vẹt là cuộc nổi loạn dành cho tiếng nói
của bài thơ, đến khi bạn kết thúc ước mơ
của nó

như ngư dân bị xua đuổi
mọi người chết đuối
nhìn thấy bạn đu trên cành cây cao
bạn cười cười và an ủi: thôi nào...

quê hương
bài thơ có thể làm gì cho máu và sự ẩm ướt lùi
vào bóng tối, và ánh sáng phía xa xa
nhấp nháy bật, tắt, quay lại
cơn đói bụng làm cả đêm không ngủ
khi nguyễn đức sơn đụ
mẹ cây bông mày không lao động
sao mày trổ bông?

quê hương
có còn gì bí mật
ngay cả mặt trời mọc, những ngôi nhà bãi biển
với mái vòm của hòn đảo màu hồng
ngưỡng cửa màu trắng
ôi, làm thế nào chúng ta sinh sống
làm thế nào chúng ta
kiếm ăn lãng mạn
như cá và các nàng tiên
mà không bị ai rượt
chạy, chìm và cháy?

Việt Nam, bài thơ kêu tên của bạn
lúc té ngã trên đỉnh Trường Sơn
nên bây giờ
trên đỉnh cao hòn đảo san hô
đang nhô
trên biển, xanh bắt đầu từ lúc
bạn muốn mê hoặc mọi người, kéo từ
xa khơi cố bơi
vào lịch sử

lịch sử
là mùa thu, không phải như tháng tám
tháng tám không phải như Miến Điện, Thái Lan...
xa hơn như nước Nga
nơi mùa đông lạnh cắt da
có người đã đến hành hương
bắt bài thơ
phải bắn ra muôn vàn lời hứa
như tia lửa

bài thơ
nhìn thấy ánh sáng
khi máu và mọi thứ chìm vào bóng tối
chìm như phận người thua cuộc
nên bây giờ
không ai nghĩ tên của bạn là ngọn đuốc

các con sông bắt nguồn từ đôi mắt
của bạn, núi cao bắt nguồn từ vú
của bạn, dãy Trường Sơn là xương sống của bạn
bụng của bạn đang làm cơn động đất
từ các đảo xa hóa thành núi lửa phun
trào, và cơn thịnh nộ trên bầu trời
lúc không quân vỗ cánh
mặt đất lung lay
nát thây
sau bao nhiêu đạn pháo

Việt Nam
bạn có vẻ đẹp con đường cái quan
từ ải Nam Quan đến mũi Cà mau
trên lối về thăm Mẹ
tại sao bạn đã để biên giới ngày cũ
xa tít phía sau
chẳng lẽ lửa thiêu đốt Trường Sơn đã đốt cháy mọi thứ
còn trong lịch sử?
như một đoàn xe tải
dài vô tận đang quay trở lại
với những người bị thương

tại sao bạn thích phải có máu để làm bông hồng
trên cầu vai ông tướng
để ông thành vĩ đại?
máu làm sao mà mấy ông nhà văn
cứ lăng xăng
viết như bềnh bồng
vầng trán tiên ông
như mây trắng

ngỡ là công lý
ngỡ là cánh cửa của sự cứu rỗi
nhưng họ đã tạo ra không biết bao nhiêu luận cương cạm bẫy
để bạn rơi vào
vũng máu
và họ tan biến
như các kền kền hói đầu
tít tận đâu?

bạn đã không quan sát
nên đã không ngần ngại tàn sát
sao bây giờ bạn lại bay
theo nỗi sợ cái ác?
sao bây giờ bạn núp dưới đám mây
của bóng tối?
sao bây giờ bạn cứ lén nằm trong
căn hầm hơi thấp
ngôi đền đá cẩm thạch
mà bài thơ chỉ muốn đập tan
như ngày xưa
khi cả hai cùng bại
trận, anh hùng thành nạn nhân
bạn hay kêu nhân dân
ôi, làm thế nào mà bài thơ chịu nổi
cùng một lúc
cả máu và hoa

Việt Nam
bạn là con trai của Lạc Long Quân
bạn là người giải phóng
nên chắc chắn
bài thơ cũng là con trai của bạn

lịch sử như bóng đêm
nhiều khi rất chậm để chúng ta có thể đi qua
bạn gửi mặt trăng nhợt nhạt sốt rét của bao nhiêu tuổi trẻ
để an ủi gánh nặng của máu
đã chảy dài như mái tóc người thiếu nữ

nên bây giờ chiếc nón nàng nghiêng đầu
mặt trời
cũng chảy ra như lá cờ
bạn thích cứ kéo lên
là máu tuôn rực rỡ

độ sâu
từ đâu
cái công hàm tưởng đã khủng khiếp
bóng tối còn khủng khiếp hơn
những câu chuyện khủng khiếp

bài thơ đi theo bạn
sự nguyền rủa dành cho ai
của ai dành cho chúng ta?
không có cửa hàng nào bán nước lại thu mua máu
nước chảy bèo trôi
máu chảy môi mềm
răng và môi
thằng bờm và gói xôi
ôi thiu và dập nát

Việt Nam
lưỡi và môi
nơi những hòn đảo
vùng cấm bay da vàng máu đỏ
khuôn mặt phơi nắng
và những con bò hàm răng trắng
muốn cắn
sẽ tự cắn lưỡi của chúng

hãy để cho dương vật của bạn giương lên
như đại pháo
trong một lễ hội của xác thịt
để vinh quang từ tổ tiên chúng ta
gieo hạt giống cho thế hệ mới

một thế hệ không như bạn ngày xưa
thích làm gió mưa
dữ dội vào buổi tối
tạo ra các anh hùng
(mà bây giờ
chỉ là tiếng ồn làm điếc tai Mẹ)

phá vỡ, phá vỡ, phá vỡ
bài thơ không phải lưỡi bò
mà là lưỡi của chính chúng ta
trong cổ họng của mình
chiếc tàu của mình
kéo còi, và thét vang trên biển

con tàu vẫn bơi
cả khi bị chìm hay biến mất
tiếng thét vẫn còn
phun lửa

nó như tiếng của tiền nhân
vọng lại trên vách đá
lởm chởm
ôi biển xanh
mong manh dịu dàng
bao giờ
bây giờ
quay lại
như điệp khúc bài hát
mãi mãi Việt Nam