Monday, February 17, 2014

Thơ Nguyễn Lương Ngọc


Nhà thơ Nguyễn Lương Ngọc (bên phải)  trên vỉa hè Hà Nội


Tìm gặp 

Sau đường bay gắng gỏi không cùng 
Anh đậu trên cành tầm xuân xanh biếc 

Anh tới khi nào, tôi không được biết 
Bí mật chuyến bay cánh giấu đi rồi 
Còn lại màng tơ đẫm nắng 
Và dòng kiến ngược xuôi 

Sức bao nhiêu ở cuối cuộc đời 
Đủ chống những con kiến đói 
Trong giống chuồn chuồn, anh còn trẻ thôi 
Hay đã ngả chiều mệt mỏi 

Anh không thể cất mình lên nổi 
Hay chọn đây làm chỗ gửi thân 
Đàn kiến đến khi anh vừa khuất 
Hay đang mơ chao lượn giữa trời 

Tôi đã rón rén từng bước, nín thở 
Mong giữ được một cơ thể biết bay 
Nhưng chỉ gặp chút nỗi niềm ngọn gió 
Mát mát đầu ngón tay. 


Những cúc 

Những cúc cúc đã nở 
vàng vàng năm ngày rồi 
chúng sẽ còn nở nữa 
cả khi không còn ai 

Đấy sắp xuân năm ngoái 
mưa phùn thanh nữ mơ 
ánh vàng thu 
nhẹ tà áo 
thiếu phụ lướt qua 

Những cúc đã nở 
vàng, năm ngày ư!