Thơ
Trần Mộng Tú
Trần Mộng Tú
Sáng nay tôi thức dậy, trông ra ngoài
cửa sổ, bâng khuâng nhớ lại câu hỏi của
một bạn thân, người Mỹ, viết trong tấm
thiệp mừng sinh nhật mình mấy hôm trước:
“So, where did all the time go?”
Tôi hoang mang nhắc lại:
Thế thì, những thời gian đó trôi
về đâu nhỉ?
Thời gian trôi về đâu?
Bẩy mươi năm ròng rã
như con nước lững lờ
thời gian những năm đó
trôi về đâu anh ơi!
Ra đời trong chiến tranh
Em nhặt được những gì
trong khu vườn tuổi nhỏ
thủa lên sáu lên năm
cùng quê hương cháy đỏ
Lớn lên cùng chiến tranh
em ôm được vào lòng
bao nhiêu sáng bình minh
bao nhiêu chiều mây xám
ở tuổi thanh xuân mình
Rồi cũng từ chiến tranh
em ngơ ngác trôi đi
như lục bình rã đám
em giạt vào sông người
hân hoan trong nước mắt
Nương thân trên quê người
Em sống đời từng quãng
vừa đi vừa ngoái nhìn
vừa rắc những vụn bánh
thay cho dấu chân mình
em không quay lại được
vụn bánh không còn vết
những con chim thời gian
rủ nhau xuống ăn hết
em vốc thời gian trôi
như đưa tay vốc cát
cát rơi qua kẽ tay
gió thổi mười phương lạc
em như hạt cát nhỏ
theo sóng vào muôn nơi
thời gian về đâu nhỉ
em trôi, em trôi… trôi
Trên vai nhau tuyết ấm gọi xuân về
Người đừng bâng khuâng
tiếc thời gian nữa
xuân đến rồi mùa đông
phải ra đi
chớ hoảng hốt thời gian
như vó ngựa
én bay về mang trên cánh chia ly
tóc trắng rồi làm sao xanh lại
được
núi bao năm mà đứng gọi
xuân thì
mùa này đến thay mùa kia vừa
hết
như sao hôm nhường chỗ sao
mai
trăng đã sáng đêm qua
đừng tiếc nữa
sáng hôm sau sẽ có một mặt
trời
chúng ta sống giữa khoang
đời tất bật
như những con thuyền trên
một dòng sông
khi một chiếc đi vào vùng vô tận
ta nghe buồn loang mặt nước
mênh mông
người đừng bâng khuâng
tiếc thời gian nữa
thân hao gầy hãy thong thả
bước đi
cả bốn mùa trong một ngày
thổi tới
trên vai nhau tuyết ấm gọi xuân
về
tình yêu ơi cứ về đừng
ngại trễ
hãy gõ trên cánh cổng phủ thời
gian
hãy cúi xuống nghe thơm mùi gỗ
cũ
nâng đóa hoa đã nhạt nét hồng nhan
lòng như mật xá gì năm tháng cạn
tách trà xanh hứng những giọt thâm ân
ngửa cổ uống ngụm thời gian
thơm ngát
nghe đất trời ngọt lịm
giữa tân xuân.
Trần Mộng Tú
Ngày 1 tháng 1
năm 2014