Tuesday, February 25, 2014

Lưu Quang vũ


Anh chẳng còn gì nữa

Anh chẳng còn gì nữa để yêu em 
Chẳng còn gì nữa. 
Những con chim ngờ nghệch tuổi thơ 
Trong chiếc bẫy thời gian đã chết 
Hàng rào mát với quả chuông sùng tín 
Đã tan thành cát bụi dưới lòng sông. 
Bây giờ anh trong suốt như không khí 
Như gió hoang không hình không giới hạn 
Không nhà không chốn nghỉ không tên 
Không gương mặt nụ cười để hiện trước em 
Chỉ có gió Em làm sao thấy được 
Tay xinh nhỏ mắt nhìn nghiêm khắc 
Em có nhận ra không? 
Em đi nhanh cho kịp chuyến tàu đông 
Và anh đứng âm thầm trong bóng tối