GỬI BẠN YÊU THƠ
Tranh minh hoạ "THI SỸ' - cắt dán của Đỗ Minh Tuấn
I
Thưa ông, tôi là người làm thơ
Thích viết những bài ca cho trò chơi trẻ nhỏ
Tôi viết cho ông những dòng thư ngỏ
Vì chúng ta còn đói, dân chưa đủ cơm ăn
Không có những hạt cơm thừa ra
Để dán kín phong thư lại
Trên đầu tôi, trời xanh như chiếc phong bì không địa chỉ
Và vầng trăng như con tem dán vội cứ bong ra.
II
Đã một thời chúng tôi chỉ biết hát ca
Bát cơm vơi độn đầy hoa chiến thắng
Hạnh phúc chỉ là khẩu hiệu và chiêng trống
Mỗi người dân đều tự hào vác khẩu súng trên vai.
Tôi cũng như hàng triệu con người
Quen che đi những điều mình nghĩ thật
Che cả những ngọn lửa của những đám cháy to sợ gió làm tắt mất
Mình không còn hạnh phúc được thiêu thân
Chúng tôi đã từng âm thầm đau khổ
Thấy trang giấy trước mặt mình là tấm lưng của nhân dân. Tấm lưng đẫm mồ hôi lặng lẽ
Dù ta đã chất lên những vần thơ quá nhẹ
Ta đổ máu giữ gìn từng tấc đất thương đau
Đâu phải chỉ để xây viện bảo tàng lịch sử?!
Trên đất kia phải có một cái gì -dù chỉ là ngọn gió
Thổi quay chong chóng trẻ thơ
Hay một con chim thơ thẩn bước đi
Về phía cửa một nhà nghèo đâu đó
Chao ôi! Những lá cờ một đầu buông theo gió
Có ai đã từng mơ đo áo cho con...
Làm anh hùng để được sống người hơn
Ai đổ máu mình ra đúc tượng mình để ngắm
Ta đã thấm nỗi đau thần thánh
Làm anh hùng đâu phải một nghề riêng!
III
Không thể mơ màng xây dựng một thế gian
Bằng khỏi súng trộn đói nghèo và hư ảnh
Ta đã chán trò ảo thuật ú tim trong phòng họp
Vỗ tay vào nhau để phát minh hạnh phúc
Đã cũ rồi cái vầng trăng như như đĩa hát
Lặp lại những lời ca tụng ngày xưa
Giờ đây, những vầng trăng cũng phải biết tiên tri
Và những trang thơ phải là vé khứ hồi cho chuyến đi của lịch sử
Sung sướng thay - khi đã có một nhân dân tri kỷ Biết tự mình chọn lấy những vần thơ
Sành sỏi hơn nhiều khi chọn những ngai vua!
Nhưng thưa ông, thơ không sinh lợi nhuận
Day dứt lòng người chẳng được bao nhiêu
Kỷ nguyên này thơ ca mọc răng nhanh
Nó cắn xé tim ta - như béc giê xé thịt
Bằng những hàm răng đen sự thật
Nhe trên mặt báo mỗi ngày
Giờ đây, thơ còn ngợi ca ai
Bao thần tượng lung lay
Bao thần tượng đổ rồi
Nhân dân đáng kể hơn, không còn là con số
Những vĩ nhân không còn ghê gớm nữa
Những lãnh tụ thời nay
Không muốn ai sùng bái cá nhân
Không phải họ ban quyền dân chủ cho dân
Quyền ấy sẵn trong tay những người nhỏ bé
Sự có mặt của họ trên lễ đài
Chỉ để nói rằng: ”Lịch sử hôm nay cần những người như thế”.
Tái bút
Tôi cảm thấy thiệt thòi trong thế kỷ
Khi không có tội gì để được minh oan
Nên viết cho ông đôi điều cởi mở
Để dùng hết quyền minh thời dân chủ
Hà Nội1986
(Rút trong TỈNH GIẤC,THơ Đỗ Minh Tuấn, NXV Văn học, 1992) — với Phùng Huy Thịnh và 9 người khác.
Tranh minh hoạ "THI SỸ' - cắt dán của Đỗ Minh Tuấn
I
Thưa ông, tôi là người làm thơ
Thích viết những bài ca cho trò chơi trẻ nhỏ
Tôi viết cho ông những dòng thư ngỏ
Vì chúng ta còn đói, dân chưa đủ cơm ăn
Không có những hạt cơm thừa ra
Để dán kín phong thư lại
Trên đầu tôi, trời xanh như chiếc phong bì không địa chỉ
Và vầng trăng như con tem dán vội cứ bong ra.
II
Đã một thời chúng tôi chỉ biết hát ca
Bát cơm vơi độn đầy hoa chiến thắng
Hạnh phúc chỉ là khẩu hiệu và chiêng trống
Mỗi người dân đều tự hào vác khẩu súng trên vai.
Tôi cũng như hàng triệu con người
Quen che đi những điều mình nghĩ thật
Che cả những ngọn lửa của những đám cháy to sợ gió làm tắt mất
Mình không còn hạnh phúc được thiêu thân
Chúng tôi đã từng âm thầm đau khổ
Thấy trang giấy trước mặt mình là tấm lưng của nhân dân. Tấm lưng đẫm mồ hôi lặng lẽ
Dù ta đã chất lên những vần thơ quá nhẹ
Ta đổ máu giữ gìn từng tấc đất thương đau
Đâu phải chỉ để xây viện bảo tàng lịch sử?!
Trên đất kia phải có một cái gì -dù chỉ là ngọn gió
Thổi quay chong chóng trẻ thơ
Hay một con chim thơ thẩn bước đi
Về phía cửa một nhà nghèo đâu đó
Chao ôi! Những lá cờ một đầu buông theo gió
Có ai đã từng mơ đo áo cho con...
Làm anh hùng để được sống người hơn
Ai đổ máu mình ra đúc tượng mình để ngắm
Ta đã thấm nỗi đau thần thánh
Làm anh hùng đâu phải một nghề riêng!
III
Không thể mơ màng xây dựng một thế gian
Bằng khỏi súng trộn đói nghèo và hư ảnh
Ta đã chán trò ảo thuật ú tim trong phòng họp
Vỗ tay vào nhau để phát minh hạnh phúc
Đã cũ rồi cái vầng trăng như như đĩa hát
Lặp lại những lời ca tụng ngày xưa
Giờ đây, những vầng trăng cũng phải biết tiên tri
Và những trang thơ phải là vé khứ hồi cho chuyến đi của lịch sử
Sung sướng thay - khi đã có một nhân dân tri kỷ Biết tự mình chọn lấy những vần thơ
Sành sỏi hơn nhiều khi chọn những ngai vua!
Nhưng thưa ông, thơ không sinh lợi nhuận
Day dứt lòng người chẳng được bao nhiêu
Kỷ nguyên này thơ ca mọc răng nhanh
Nó cắn xé tim ta - như béc giê xé thịt
Bằng những hàm răng đen sự thật
Nhe trên mặt báo mỗi ngày
Giờ đây, thơ còn ngợi ca ai
Bao thần tượng lung lay
Bao thần tượng đổ rồi
Nhân dân đáng kể hơn, không còn là con số
Những vĩ nhân không còn ghê gớm nữa
Những lãnh tụ thời nay
Không muốn ai sùng bái cá nhân
Không phải họ ban quyền dân chủ cho dân
Quyền ấy sẵn trong tay những người nhỏ bé
Sự có mặt của họ trên lễ đài
Chỉ để nói rằng: ”Lịch sử hôm nay cần những người như thế”.
Tái bút
Tôi cảm thấy thiệt thòi trong thế kỷ
Khi không có tội gì để được minh oan
Nên viết cho ông đôi điều cởi mở
Để dùng hết quyền minh thời dân chủ
Hà Nội1986
(Rút trong TỈNH GIẤC,THơ Đỗ Minh Tuấn, NXV Văn học, 1992) — với Phùng Huy Thịnh và 9 người khác.