Monday, February 17, 2014

Thơ Lê Vĩnh Tài



Valentine

chàng bên cạnh giường
nàng mong manh lốm đốm những sợi tóc bạc
có một sợi tóc cứ vướng sau tai
như nàng vẫn hay bướng bỉnh

chàng không nhìn thấy người phụ nữ sáu mươi ba tuổi
chỉ đôi mắt màu nâu thoáng ướt
lấp lánh như chiếc nhẫn nàng hay đeo
ở ngón út

nàng thì thầm trong giấc ngủ
với một chút nước bọt chảy qua khoé môi
chàng đã lau nó thật khéo
vào ống tay áo hơi cheo leo của mình

chàng đặt một bông hồng đỏ, vẫn còn giọt sương
mà đứa con gái của chàng
và nàng, vừa mang vào vẫn còn vương
cọng cỏ

lồng ngực xương xẩu của nàng nhấp nhô theo cơn gió
chàng vuốt nhẹ cho nàng như nàng đã làm
ngày xưa lúc con gái của nàng ho và khó
thở

chàng biết nàng sẽ bay
vì nàng không còn trọng lượng
cơ thể nàng như bài thơ
đang khô
trong nắng

nàng
chàng
im lặng
một đêm
nữa
thôi...