ĐỌC THƠ LÊ GIANG TRẦN
Trong dòng
thơ tha phương hoài cảm, Lê Giang Trần
có chỗ đứng vinh dự bên cạnh các thi sĩ Mai Thảo,
Nguyễn Tất Nhiên, Du Tử Lê…
Thơ ông nặng chất liệu đời sống lưu vong với cuộc mưu sinh vất vả như thơ Cao Tần,
Thanh Nam… một dạo, đồng thời siêu thoát như thơ Mai Thảo, Phạm Công Thiện… nhờ
tư tưởng nhà Phật và minh triết Á Đông bàng bạc. Sinh trưởng tại Bạc Liêu, thế
giới nghệ thuật và tâm tình nhà thơ đậm chất hào phóng giang hồ Nam bộ, buồn
vui theo nhịp đàn vọng cổ với vò rượu đệ huynh. Đọc LGT , tôi chợt nhớ Nhung Tay
Ngàn, Cao Đông Khánh…
- những tiếng thơ tuy thất lạc căn cước lịch sử nhưng vẫn nồng thắm mối tình sông
nước quê hương - mà nhà thơ gốc Bạc Liêu
đã đặt cho cái tên thống thiết : Hội Chứng NHỚ !
Con ba khía, con cua, con rẹm, con còng
Ăn trái mắm sẽ trở về rừng mắm
Huống hồ chi người xa quê nhớ ruộng
Trở về, tay bụm nước, uống như hôn.
(Chiếc bóng
quê hương , 42-43)
Thi tập TRẠM NGƯỜI QUÁ BƯỚC do nxb Sống phát
hành ở California và hải ngoại năm 2013 góp lại nhiều bài thơ giá trị về ngôn từ
và thi tứ, vận dụng các khổ thơ vần điệu Việt quen thuộc. Một điểm son của thi
pháp và ngữ điệu LGT hiện rõ trong một số bài lục bát ngoại hạng - thi sĩ đã vực lên bằng trọn tấm lòng yêu thơ của
mình một thể thơ truyền thống đã bị lạm dụng nhiều.
Xin
giới thiệu vài bài sau đây như đoạn nhạc dạo cho một tập thơ sẽ ở lại lâu dài
trong tình cảm độc giả, nhất là người Việt vì các lý do lịch sử-chính trị đau
thương đã phải bỏ nước ra đi từ năm 1975.
NGƯỜI RỪNG
Có cha mẹ mà mồ côi
Có con cái đã xa rời sống xa
Vợ thì đã vợ người ta
Anh em ruột thịt đã là người dưng
Người kia bỗng hóa người rừng
Hat tay đấm ngực “Muôn đường tại tôi”
Đám đông xúm lại bồi hồi
Hỏi ra, y trước là người vượt biên.
HỘI CHỨNG NHỚ
nhớ quê nhớ biển nhớ đồng
nhớ Honda lạng lòng vòng thành đô
nhớ thành vòng phép kim cô
siết trên đầu lúc bơ vơ xứ người
níu cô bưng rượu mời ngồi
cho đau nhức nhớ bốc hơi khỏi đầu
cụng ly cái cốp yêu cầu
em lên hát bản nhạc nào cho dzui.
LÀNG XƯA
làng xưa bến cũ bồi hồi
còn đâu cây Sộp xanh ngời lá non
chùa Ông Bổn cũ điêu tàn
Trà Kha nhà mọc khuất đồng ruộng xanh.
quỳ bên mộ lệ long lanh
gởi người thiên cổ tấm tình xa quê
thắp nhang thơm khấn hồn về
mâm cơm dương thế bốn bề hư không
khói hương vàng mã ấm lòng
tình bà con vẫn thắm nồng thân thương.
BẾN XE ĐÒ
Vào ra cái bến xe đò
Có hôm xe chở đời ta đến mình
Có hôm đổ xuống thình lình
Dưới con dốc khuất những tình tội xưa
Có ngày đợi chuyến xe thưa
Ngồi trong quán vắng giận mưa trách trời
Có khi bè bạn xa xôi
Về thăm gió bụi còn mùi phương xa.
Bến nào cũng lắm xót xa
Kẻ ăn xin sống ngả ba góc đường
Có cô xuống bến hỏi đường
Dung nhan ủ dột nét buồn man man
Có chàng bị túi than van
Đời trăm vạn nẻo đường thênh thang dài
Có em mặt ngọc mày ngài
Ngác ngơ lơ kéo bác tài xế vây
Có người lưu lạc về đây
Rượu giang hồ uống cho say lên đường
Có đêm khuya khách má hường
Lượn qua lượn lại trên đường ngớt mưa
Có ngày bến vắng xe thưa
Trẻ em cao ốc buổi trưa thả diều
Bến xe nhộn nhịp sáng chiều
Kẻ lên người xuống lúc nhiều lúc vơi
Bến đi, dậy tiếng thúc còi
Bến về, ran tiếng nói cười gọi nhau
Bến đời, xuân đã rời lâu
Chuyến xe chung cuộc khi nao khởi hành ?
Trích từ thi tập của LÊ GIANG TRẦN , TRẠM NGƯỜI QUÁ BƯỚC, nxb Sống, 2013.