PHẠM DŨNG
TRUYỆN
THỨ NHẤT
Một hôm, ông Lý đi khám bác sĩ, được bác sĩ
cho biết ông bị ung thư, mà là giai đoạn cuối mới kinh. Về nhà, ông chạy chữa
khắp nơi nhưng vô phương. Ông bèn tìm đến chùa. Sư trụ trì cả quyết do trong
làm ăn ông đã hành sử vô đạo nên bị trời phạt. Muốn khỏi bệnh ông phải… ông
phải…
Ông đến ngay Tổng công
ty, nơi ông làm xếp, triệu tập một cuộc họp khẩn, đối tượng là những cán bộ chủ
chốt.
Ông nói:
- Anh
chị em, chúng ta đang học tập và làm theo đạo đức bác Mao, để làm gương, tôi
xin nộp lại một tỷ nhân dân tệ, đó là số tiền lâu nay tôi đã làm ăn phi pháp mà
có.
Mọi người nhìn ông rồi
nhìn nhau kinh ngạc.
Ông nói tiếp.
- Giờ
tôi yêu cầu anh chị em cũng phải theo gương tôi. Bắt đầu là anh Tỷ.
- Dạ,
thư Tổng giám đốc – Tỷ mếu máo – khi vào đây… em biếu Tổng giám đốc 500 triệu,
năm vừa rồi em mới xà xẻo được 300…
- Thôi,
cậu, khỏi. Còn cô Muội?
- Dạ,
em cũng muốn noi gương Tổng giám đốc lắm, nhưng em vừa mới cho thêm thằng sau
đi Mỹ… Hôm liên hoan tiễn nó, chính tổng giám đốc còn nói…
- Cô
cũng thôi đi. Ông Hào, ông…
- Trời
ơi, tôi vừa mua căn nhà cho con bồ nhí, còn chưa trả hết tiền… Hôm tân gia…
- Nhớ
rồi. Còn cậu?
Ông quay sang một
thanh niên tên Lăng. Lăng khủng khỉnh:
- Tôi
lói thẳng, ai nàm gì thì nàm nhưng đừng động đến thằng lày…
- Thôi
được! – Ông cắt ngang, và thầm nghĩ: Hồi lão thanh tra chính phủ gửi nó vào,
mình đã không muốn nhận, mà… khổ thế…
Rồi, chẳng biết làm
sao ông đành nói chẳng phải ông tốt đẹp gì đâu, và ông nói ra việc ông bị ung
thư.
Một người cố dấu giọng
kẻ cả:
- Tổng
giám đốc cần gì phải làm vậy!
- Thế
phải làm sao?
- Tổng
giám đốc chỉ cần chi ra 10 triệu, mua một thằng, rồi lấy lá gai nó thay béng là
xong!
- Được
không?
- Với
y học bây giờ đó là chuyện nhỏ.
- Mười
triệu? Rẻ thế sao?
- Xời,
công nhân của mình đói rã họng ra, đằng nào chẳng chết! Mười triệu là dư rồi
đó. Chuyện này cứ giao em!
- Ồ…
hay quá, thế thì tôi ngu gì trả lại…
Tất cả nhao lên:
- Đúng
rồi! Đúng rồi!
Ông tổng giám đốc quay
lại giơ tay chào bức ảnh Mao trên tường sau lưng ông:
- Bác
Mao à, thật lòng cháu cũng muốn… làm gương và chống tham nhũng lắm, nhưng Bác
thấy đấy… Ai cũng dính cả…
Rồi ông quay lại nói
với một mhân viên:
- Ngay
ngày mai, cậu cho đúc một bức tượng Bác bằng vàng để ngay cổng. Nhớ cho khắc
cái câu… nổi tiếng của Bác và mời các nhà báo đến dự, nghe.
- Dạ!
Mọi người giải toán,
gương mặt ai cũng hân hoan.
.
TRUYỆN
THỨ HAI
Ngày mai, lớp 12 k1, được quay ty vi truyền hình trực tiếp, cô gáo được giao bảo ban các em trước để khỏi nói những điều sai trái trước các phóng viên.
Cô bảo:
- Các
em hiểu chưa, chỉ được nói những điều lãnh đão muốn nghe và nhất là đừng để
lãnh đạo liên tưởng rồi cho là các em định nói móc máy xã hội.
Các em đồng thanh
“Hiểu rồi ạ!”
Em Thà đứng lên:
- Thưa
cô, mai em hỏi câu này được không?
- Câu
gì?
- Tại
sao nước mình vào hội Nhân quyền thế giới rồi, mà những người đi phát tờ rơi…
- Thôi,
thôi, tuyệt đối không nhắc đến những từ nhậy cảm như là nhân quyền, dân chủ,
đấu tranh, dân oan này nọ… Hiểu chưa?
Tất cả:
- Hiểu!
- Dạ,
thưa cô thế em hỏi: Nhân dân là đầy tớ sao nhân dân bị…
- Câu
đó là tuyệt đối cấm! Nghe!
- Thưa
cô thế em hỏi: Sao lãnh đạo không lên đối thoại thực tiếp với những người có ý
kiến trái ngược với mình…
- Trời
ơi, các em phải hiểu rộng ra chứ. Đó là điều cấm kỵ!
Thưa cô, em nghĩ,
chúng ta đừng nói gì xất, cứ hô: “Đảng cộng sản Trung Quốc muôn năm!”, thế nào
cũng được khen.
- Trời,
muôn năm gì chứ, đã bảo là không được móc méo mà!
.
TRUYỆN
THỨ BA
Các bác sĩ Trung Quốc
đã làm bác Mao sống dậy. Tin này được bí mật báo lên Bộ Chính Trị. Tập Cận Bình
vội triệu tập một cuộc họp khẩn.
Các ủy viên BCT sau
khi thảo luận rất căng, cuối cùng quyết định đây là thành tựu lớn của khoa học
Trung Quốc, thành tựu này cho thấy khoa học Trung Quốc ăn đứt khoa học Mỹ, vì
vậy phải để Bác sống lấy đó mà tuyên truyền. Nhưng nếu Bác sống mà thấy cuộc
sống thế này… thì không được, và BCT nghĩ ra một kế.
Thế là ngay lập tức
một thành phố y chang thời bao cấp được nhanh chóng xây dựng. Các diễn viên
tuyển chọn và tập luyện kỹ càng để sống y như ngày xưa.
Bác được đưa đến gặp
một chị nông dân. Thực ra đó là diễn viên ngôi sao Củng Lợi.
- Cô
sống có tốt không? – Bác Mao hỏi.
- Dạ
thưa chủ tịch tốt lắm ạ, em mỗi tháng được 4 thước vải và 4 lạng thịt ạ!
- Ồ,
tốt, tốt, mới 40 năm mà đời sống người dân đã lên cao thế này…
Rồi Bác quay sang ông
Tập: “Các chú làm ăn khá lắm!”
Đến lúc nghỉ giải lao,
mọi ngườ tản đi (để đánh chén cho sướng chứ việc gì phải khổ như mấy người diễn
viên đang diễn cảnh ngày xưa). Một thằng bé đến bên Bác nói nhỏ:
- Họ
xạo Bác đấy, cuộc sống thật bên này kìa.
Rồi nó dẫn Bác bí mật
chui qua hàng rào sang bên cái thành phố thật.
Ở đây Bác bị choáng,
đó là một sống mà ngay trong mơ bác cũng không bao giờ tưởng tượng được.
Buồn rầu, Bác trở về
và ngay lập tức triệu tập các ủy viên BCT lại.
- Các
chú, mình đã biết hết rồi, mình sai. Giờ mình phải công bố chuyện này cho thế
giới biết.
- Sao
lại phải công bố? – Một người liều hỏi.
- Để
người ta còn tránh chứ. – Rồi bác nói thêm – Là tránh làm những điều Bác chỉ
đạo làm, chứ còn việc tiến lên CNXH thì nhất định phải giữ. Nào, các
chú gọi các nhà báo đến đây!
Mọi người lăng săng vờ
vĩnh đi gọi điện.
Một người bưng ra một
ly nước đã chuẩn bị sẵn.
- Mời
Bác uống, đây là nước cốt sâm, nhung.
- Ha!
Ha! Ha! các cậu định đánh thuốc độc ta sao? Đừng mơ!
Rồi bác tự tay khui
một chai nước suối để trước mặt ông Tập uống ngon lành. Nhưng vừa nuốt xuống
bụng, Bác hồn lìa khỏi xác!
Tập mỉm cười:
- Con
hơn cha nhà có phúc!
Ông Tập đang mơ màng:
“Chủ nghĩa xã hội 100 năm nữa biết có hay không mà…”
- Thưa
đồng chi… bây giờ chúng ta phải làm gì ạ? – Một ủy viên cắt đứt luồng suy tư
của ông.
- Nghe
đây – Ông Tập nghiêm giọng:
- 1,
đưa xác ổng vào lại chỗ cũ!
- 2,
Bán kỹ thuật làm xác ướp sống lại… cho cái nước nào mình muốn nó lụn bại đó
nghe.
Tất cả nhìn nhau gật
gù thầm khen ông Tập cao minh!