Friday, January 24, 2014

Thơ NGU YÊN





Nhà thơ NGU YÊN là một bút danh quen thuộc trong văn chương hải ngoại, đăng thơ và nhận định khá sớm trên tờ VĂN HỌC do Nguyễn Mộng Giác chủ biên từ giữa thập niên 80. Một nét nổi bật trong sáng tác NGU YÊN là tứ thơ thường bật ra từ óc quan sát thông minh điểm thêm nụ cười tinh nghịch khi thi sĩ chứng kiến những việc thường ngày trong cuộc sống di dân. Bên cạnh NGUYỄN ĐĂNG THƯỜNG, NGUYỄN BÁ TRẠC, ĐỖ KH, PHAN NHIÊN HẠO, ĐINH LINH...,nhà thơ của chúng ta chụp bắt có ý thức các bức tranh của hiện thực sinh động, khác xa sự uốn éo ráp chữ của vô số bài thơ thiếu máu chỉ biết nhai gặm cảm tính nghèo túng trên những trang mạng thừa mứa chữ nghĩa hôm nay.


CHÂN PHƯƠNG





ÁI TÌNH VÀ CON CHÓ

Em muốn nuôi con chó

Chó biết vui mừng khi gặp em
Biết sủa dọa người lạ đeo đuổi
Biết quẩn quanh khi thấy em buồn 


Anh nghĩ
Anh làm hay hơn chó


Em muốn nuôi con chó 

Anh đi suốt một tuần
Tìm mua con chó lớn

Hôm qua sinh nhật em
Anh mang tặng con chó


Vui mừng khi gặp em
Sủa dọa đuổi người lạ
Quanh quẩn khi em buồn
Sao không ôm lấy nó?


Khi anh cất tiếng sủa ái tình
Sao em sợ bỏ đi!




NGHỆ THUẬT MƯỢN TIỀN

Mượn
nghệ thuật dụ dỗ có lý do chính đáng
và vai tuồng đào kép lâm ly

Mượn
không cần sáng tạo
kịch bản nhàm chán, không mất hiệu năng
ăn thua cách trình diễn
Kép mùi đào thương dễ vay tiền
kép hề đào diễu dễ mở túi tiền
kép độc đào cay khó người cho mượn
nhưng mượn được có thể mượn hoài

Mượn
một cách lấy kèm theo lời hứa
chinh phục lòng người nghệ thuật cao
một cách cho câm không dám nói
khắc vào tim người nghệ thuật sâu 

Làm sao mượn        chủ nợ sung sướng?
Làm sao mượn        chủ nợ cho thêm?
Làm sao mượn        chủ nợ ngưỡng mộ?
Làm sao mượn        chủ nợ cảm ơn?

Sáng tác là một cách mượn

  

LUẬT TRẢ TIỀN

Ông chết rồi        biết trả cho ai?
Bà chết rồi        biết trả cho ai?

Tiền mượn đã lâu
dùng rách nát
đã nấu thành cơm cháo bao năm
đã tiêu xài mua đi bán lại
đã sinh lời        biết trả cho ai?

Lúc ông cho mượn     không cần đếm
lúc bà cho vay        đưa  túi đầy
bao lâu cũng được    không đòi lại
đáo hạn rồi        biết trả cho ai?

Biết trả cho ai?
ngày ngày ra không gian phân phát
trả cho người xuôi ngược thời gian
người nhận lấy
người không nhận lấy
những tờ rơi đất bụi sẽ chôn vùi

Hãy trả lại những gì đã mượn
đừng cưu mang hành lý nặng nề
trả cho hết cả lời lẫn vốn
còn bao ngày trả bấy nhiêu

Sáng tác là một cách trả



MƯỢN TIỀN NHỚ TRẢ

Lòng chờ đợi người quen
trả tiền
thật khó chịu
lạ quá
tiền của mình
ngại không dám hỏi
thì thầm trong tim
hối hận chẳng ai nghe
 
Thơ rất nhiều
mượn không trả không cần trả
mượn rồi quên
không sao
mượn lấy luôn
càng tốt
Thơ bừa bãi khắp nhà
không có bản quyền
lấy bao nhiêu cũng được
Tiền không có bản quyền
nhưng nhớ trả
 
Chờ đợi người yêu      buồn bã           nghi ngờ
chờ trả tiền                  bực bội            làm thơ
 


QUẢNG CÁO ĐỊNH MỆNH

WEEKLY  GRAND
“một ngàn mỗi tuần suốt hai mươi năm”


Mặt ngoài đời sống nhiều màu sắc nhiều quảng cáo nhiều hy vọng nhiều ảo tưởng
che đậy bên trong những con số vô tri đầy hứa hẹn
những đôi mắt thèm thuồng
những ngón tay xung động
những cầu nguyện âm thầm
cạo
mất hai đồng
cạo
mất hai đồng
cạo
mất hai đồng
. . . . . . . . .
Hai mươi năm sau mất $2,080 đồng.


WEEKLY  LOVE
“mỗi tuần một lần suốt hai mươi năm”


Mặt ngoài đời sống nhiều áp lực nhiều dối trá nhiều mâu thuẫn nhiều ảo vọng
che đậy bên trong cảm xúc đam mê
đôi mắt quay lại nhìn vào hơi thở
đôi tay xoa đều cho ấm vùng tim
cạo
lời một lần
cạo
lời hai lần
cạo
lời ba lần
. . . . . . . . .
Hai mươi năm sau lời 2,080 lần.



Nguồn DA MÀU. org