Và mi (zê ) vẫn …
và mi (zê ) vẫn đang phải
sống chung với
bụi bẩn nghẹt thở ngã tư
sống chung với
mớ rau xạnh đầy khả nghi
sống chung với
ly rượu chưng cất không khói
sống chung với
những trận lũ kinh hoàng
sống chung với
cái rét mùa xuân tệ hại
sống chung với
những cái nhìn hoài nghi
sống chung với
một thứ tình bạn dấu dao sau lưng
sống chung với
một thứ tình yêu nhoe nhoét bạc tiền
sống chung với
những lời lăng nhục
chẹc chẹc
và mi (zê ) vẫn đang phải
sống chung với
sự dối trá trắng trợn
sống chung với
long tham mù tối
sống chung với
lời nói rỗng tuếch huênh hoang
và thật kinh hoàng
sống chung với
một lũ những thằng kẻ cướp hung ác và ngu xuẩn
chẹc chẹc
và mi (zê ) vẫn đang phải
sống chung với
lòng liêm sỉ bị đục ruỗng
sống chung với
niềm kiêu hãnh bị bỏ quên
sống chung với
nỗi đau cúi mặt không dám ngẩng lên
sống chung với
sự đớn hèn không tài nào hiểu nổi
sỗng chung với
tất cả những cái có thật
lại như là
không thể nào trở thành có thật
mập mờ
ẩn hiện
quanh
mi ( zê )
chẹc chẹc
vậy mà
mi( zê ) lại vẫn đang phải
sống chung với
những khát vọng
vươn lên
đòi được sống như một con người
từ nỗi buồn sông núi khôn nguôi
có thể tin được không
chẹc chẹc
Quê hương
Tặng
Đỗ Trung Quân
đã bao nhiêu năm rồi
với ngươi
mi(zê)
quê hương
chỉ còn là tiếng than tuyệt vọng
chỉ còn là nỗi buồn u mặc
chỉ còn là ước mơ vỡ nát
khổ đau nghẹn lời
ôi việt nam
hư ảo
quê hương
đã bao nhiêu năm rồi
ngươi – mi(zê)
cúi đầu vô cảm
vục mặt vào vũng bùn sợ hãi
nhầy nhụa bạc tiền tanh tưởi
nhầy nhụa lòng tham ti tiện
nhầy nhụa mưu hèn ác độc
nhầy nhụa những cái mõm lợn người
đang cạp cạp quyền lực
ngẩng mặt lên
dù chỉ một lần
mở to mắt nhìn
mây trắng bay bát ngát trời xanh
dân chủ
tự do
bác ái
công bằng
áo ấm cơm no
gia tài máu xương nước mắt mồ hôi
cha ông để lại
chia đều cho cho tất cả mọi người
ôi việt nam
có thật
quê hương
chẹc chẹc .