Friday, January 17, 2014

Trần Tiến Dũng

Cello đêm lạnh

Trong lòng đàn cello giữ niềm xúc động của tôi.

Vắng lặng quán đêm
cello!
Trơ lạnh nơi đây

Tôi chờ gã hài
nghe chuyện người say
cầm tay cello
cello nhớ ai?


Gió chi mà buồn
triệu triệu cánh bướm
rồi cũng bay xa.
Tựa vai cello
ánh sáng khép mắt
triệu triệu hoa hồng
rồi cũng héo khô

Không ngón tay tình
ngực đàn ứa lệ
cello, cello
không má, vai kề
đàn nghiêng, tiếng bặt

Tôi biết đàn đâu.
Tình không cất tiếng
cello, cello!

Không người kéo đàn
cuối năm quán vắng
cello không thổn thức
về kẻ thất tình
riêng bóng đàn buồn
đèn trắng rất lạnh.

Hốc tường, tổ cũ
lặng chim trống tơ
tập hát tình buồn.

Cello, cello!
nhớ ai... làm gì?
Cello, cello
ta đều trơ trụi.

1/2014