- Chào anh!
- Vâng, chào chị.
- Anh có hay ngồi quán này không?
- Thường xuyên chứ, tôi gần như ngày nào cũng phải ngồi với anh Cải và cô A – cứ nhằng nhẵng suốt ngày, thành ra quen thân.
- Anh Cải với chị A?
- Anh Đạo-Văn-Lá-Cải với chị Vũ-Thị-Pi-A. Mà tôi có ba mươi phút thôi đấy, bận lắm, chị hỏi gì hỏi nhanh – à, gọi là cô đi, trông cũng trẻ, cũng xinh.
- Vâng, em tưởng ai, em cũng quen hai người ấy. Nghe nói dạo này anh "đắt sô" lắm, đi đâu cũng thấy người ta trích dẫn lời anh nói, anh hắt xì một cái cũng bao người biết, sâu bít khiếp anh còn hơn cả các bầu bự gạo cội?
- Thời thế mà. Ngày xưa thì người ta thích trích dẫn, hỏi ý kiến chỗ bên anh Chí (nhà báo Nguyễn Chí), bác Ô (biên tập phát thanh Đặng Ra Đi Ô) với cụ Vi (cựu phóng viên thời sự Lưu Ti Vi), mà giờ các anh các bác ấy già rồi, chậm nên tụt hậu. Với lại tôi nghĩ các ngài ấy điềm đạm quá, chỉn chu quá. Tôi thì khác, thích lên là tôi tức giận, phẫn nộ, thích lên là tôi xôn xao, tôi tò mò, tôi soi, tán thưởng, thích – nhìn chung, yêu ghét rõ ràng, nên người ta thích, gọi là thẳng tính, khái tính ấy.
- Cá tính? Ý anh là cá tính?
- Ừ, đúng rồi, cá tính, người ta thích thế mà. Ngày xưa tôi khổ lắm, chỉ lang thang ngoài đầu đường xó chợ, không bao giờ biết những chốn sang trọng lịch sự thế này đâu, dân gọi tôi là Vỉa Hè. Xong rồi đùng cái anh Nét xuất hiện cưu mang, lại được anh Phây Búc đào tạo cho mấy đường cơ bản, vậy là tôi nổi. Giờ cô ca sĩ nào hát không hay nhưng muốn nổi tiếng đều phải tìm đến tôi hết, diễn viên, người mẫu cần đắt sô? Chuyện quá đơn giản, tôi hô một phát là xong.
- Ngày xưa anh lang thang, người ta gọi anh là Vỉa Hè đã đành, bây giờ đài báo trích dẫn phát ngôn, hành động của anh nhiều, sao anh không làm quách luôn nhà báo cho nhanh nhỉ?
- Cô nói thế lại chẳng hiểu gì về báo chí, chết thật, phóng viên gì mà. Tôi hỏi cô, bây giờ giữa hai cái tít “Cộng Đồng Mạng ngất ngây trước giọng hát của thí sinh Việt Nam Ai Đồ” với “Ngạc nhiên với tài năng của X-phác-tơ” do anh nhà-báo hẳn hoi Nguyễn Văn Chí viết, thì tít nào người ta đọc nhiều hơn? Người ta tin hơn? Ông Chí bây giờ lỗi thời rồi, mấy ai tin ông ấy nữa, ông Vi ông Ô cũng vậy cả thôi, cứ ra rả suốt ngày ai tin, vậy nên tôi chẳng cần chức danh “nhà báo” làm gì cho nó… mất uy tín!
- Anh nói thế, chạnh lòng quá.
- Tôi bảo, sau hôm nay, cô cứ đưa tên tôi vào tít đi, thế nào viu cũng cao, nhuận cũng tốt, coi như đền bù cho vụ chạnh lòng.
- Vâng, em sẽ thử. Hỏi sang cá nhân nhá, anh thích môn thể thao nào?
- Dắt mũi bò.
- Dắt-mũi-bò?
- Cô không biết thôi, đây là một môn thể thao đầy chất nghệ thuật, người bị dắt cũng là một nghệ sĩ đấy. Môn này chia hai đội: đội Dắt Mũi và đội Bị Dắt Mũi. Làm sao trong trận đấu, đội này dắt được đội kia về đích của mình thì thắng, không dẫn được thì thua.
Mà tôi khôn lắm, không phải ai cũng… dắt được tôi, đặc biệt là mấy ông khốt ta bít. Dốt. Lúc dắt người ta, người ta đã bị bịt mắt rồi, có nhìn thấy gì đâu, vậy thì phải biết rót lời đường mật vào tai để mà lừa người ta, muốn thắng phải lắt léo, đằng này lại cứ thẳng đuồn đuột, chưa nói đã biết tỏng rồi. Lần nào tôi cũng thắng mấy cha ấy.
- Thế anh hay thua ai?
- À, thì đấy, mấy đứa chơi thân với tôi, thằng Cải với cái A, thỉnh thoảng tôi cũng hay thua cả bọn thằng Trâu với thằng Phím.
- Ý anh là anh Trẻ Trâu và anh Hùng Bàn Phím?
- Đúng rồi, tụi nó khỏe, nhiều khi mình biết nó lừa mình đi hướng này, mình đi sang hướng khác tránh ra rồi nhưng vẫn bị tụi nó kéo lại, chúng nó dồn dập, hung hãn lắm, tôi đành chịu.
- Thế sao anh vẫn chơi?
- Ô hay cô này, nó giống như bóng đá, lúc thắng lúc thua, quan trọng là mình thích chơi thôi, mà tôi thì thích bị dắt mũi, tôi thấy nó trí tuệ và hay ho hơn là đi dắt mũi người khác nhiều. Phải rất tinh tế mới có thể thắng được người ta trong tư thế bị dắt mũi, nên chỉ cần lâu lâu thắng một lần là tôi thấy hạnh phúc lắm rồi.
- Anh nói làm em cũng muốn thử quá, nhưng em chắc chỉ dám ở đội Dắt Mũi thôi, em sợ bị dắt mũi lắm.
- Thì thế, phải ai cũng chơi được đâu.
- Vâng, tiếp ạ, anh thích màu gì?
- Cô thấy bộ đồ tôi đang mặc trên người không?
- Có ạ, bộ đồ rất ấn tượng, em định hỏi anh mãi nãy giờ, dọc từ trên xuống chia làm hai nửa, một nửa tuyền là hồng, một nửa tuyền là xám, cả cái kính anh đang đeo cũng một mắt hồng, một mắt xám?
- Chính xác là tôi thích cả hai màu Hồng và Xám.
- Nhưng hai màu này đối nghịch nhau mà?
- Tôi bảo rồi, tôi được cái yêu ghét rõ ràng, hồng đại diện cho những gì tôi thích, xám đại diện cho những gì tôi ghét. Đã thích thì tôi sẽ ngồi và tự tưởng tượng ra tất cả những thứ đó đều màu hồng hết, vui lắm. Còn ngược lại, đã ghét thì xám hết, xịt hết.
Tất nhiên thỉnh thoảng cũng có sự thay đổi giữa hai màu. Ví như mấy hôm trước, cô biết vụ một anh xăm trổ cầm kéo đâm một bà trung niên giữa phố, xong rồi có một bà cụ tóc bạc ra can ngăn không? Đấy, hôm đầu tôi nghe tin ấy – tôi ghét mấy thằng xăm trổ lung tung bạo lực lắm, thế là tôi cho nó xám, cho nó xịt chết thôi, tôi bảo thằng này đang đuổi đánh mẹ nó. Thật ra lúc ấy bà ấy kêu cái gì tôi cũng không nhớ chính xác nhưng mà chả sao, tôi ghét, vậy là tôi bảo với mọi người, mẹ nó vừa chạy vừa rên siết "con ơi đừng đánh mẹ nữa!". Vậy là trên oép người ta nhảy vào, thi nhau chửi, rủa, có ông mạnh mồm bảo “xã hội băng hoại đạo đức rồi”, mình sướng cô ạ, ai bảo xăm trổ làm gì. Đấy là Xám.
Rồi cái hôm sau, trúng quả lớn, tôi thấy xuôi xuôi, nên nghĩ lại, bảo với mọi người, không phải thế đâu, thật ra là anh này chỉ đang bảo vệ bà nội tóc trắng, vì cái bà mặc đồng phục học sinh kia là bà bán hàng rong mà dám nạt nộ chửi láo bà nội anh ấy. Còn bình thường anh ấy ở phường hiền khô, không gây gổ với ai bao giờ.
Được cái người ta cũng tin tôi, lại thêm thằng Phím với thằng Trâu cũng nhảy vào nói đỡ, thế là vụ ấy gọn, huề cả làng. Đấy gọi là Hồng.
Thật ra mình làm gì thì làm, nói gì thì nói, quan trọng nhất là phải làm sao để người ta tin mình cô ạ.
- Anh này, đấy có phải là một hiệp dắt mũi không?
- Ơ, cô này thế mà khá, vậy mà bảo chưa chơi trò này bao giờ. Chuẩn đấy, dắt mũi chuẩn luôn. Trận này hòa, một đều.
- Và anh vẫn ở đội Bị Dắt Mũi.
- Tôi thấy cô có tiềm năng thành ngôi sao trò này đấy, tinh tế và rất nhạy bén trong việc nhận định tình huống. Cô mà chơi thế nào cũng giỏi, tôi thì nghiện rồi, ngày nào mà không chơi, cảm thấy bứt rứt khó chịu trong người lắm.
- Anh ơi, em cảm ơn anh đã dành thời gian cho buổi phỏng vấn hôm nay, em xin phép mời anh cốc cà phê này được không nhá?
- Được, cô cứ tự nhiên. Mà này, tôi thấy thích cô rồi đấy. Hay mai tôi lăng xê cô phát nhỉ? Yên tâm, tôi làm miễn phí, chỉ cần chạy tít “Cộng Đồng Mạng bỗng dưng phát sốt vì phóng viên báo Đẹp Online” là cô nổi như cồn ngay.
- Dạ thôi ạ, em không quen nổi tiếng đâu ạ, cứ thỉnh thoảng viết lách phỏng vấn những người như anh là vui rồi.
- Ừ, thế thì tùy, mà có số tôi rồi, lúc nào cần cứ gọi, tôi đã nói thích là thích.
- Vâng, em chào anh.
Vừa lúc tôi đứng dậy thì thấy Cải và A xuất hiện, nhưng tôi tránh, cũng đang có việc gấp phải đi. Lúc tính tiền chợt nghe loáng thoáng mấy em thu ngân kháo chuyện "này, nghe gì chưa? Mấy hôm nay (anh) Mạng lại đang đang soi lịch của ngân hàng đấy, tự nhiên thành nổi tiếng, cái gì mà Hồ Gươm với rùa gặm kiếm lặn mất ấy’.
Tôi tự nhủ, không biết bao giờ mình mới nổi tiếng thế nhỉ, nói gì, làm gì, thích gì người ta cũng tin và tán thưởng theo, nể thật…
Phóng viên Quần Đùi (Kiêm cộng tác viên của tờ Daily Dog)