(Trích trong tập Đá xanh ở thung lũng cháy - in năm 1978 )
SƯƠNG RỪNG
Ở đồng bằng, cứ đến gần tết là có
sương muối. Sương ở đồng bằng lạnh giá, nhưng mơ màng. Đi ra cánh đồng lúa buổi
sớm lúc mù sương, chỉ nghe sóng lúa quẫy rào rào. Tiếng gió thổi còi lá đa dẫn
những bàn chân đỏ ửng vì rét, Vội đi đâu mà cứ bước thấp, bước cao? Đi trên đất
bằng mà như hụt bước. Vì màn sương kia như dải lụa mềm biết quốn chặt lấy mắt (
quấn rất chặt mà chẳng đau). Nhưng đâu có phải vì thế mà không rong ruổi trên
cánh đồng mù sương. Cứ bước ào ào. Chạy cuống quýt hay nhảy tế lên cũng được.
Những bờ ruộng khác áo cỏ xanh mởn, những thủa ruộng ngập nước, sáng loáng như
gương. Tất cả hiện ra đột ngột trong sương, rồi lại ẩn vào trong sương. Đi trên
cánh đồng làng, mà cứ ngỡ đang lạc bước vào một câu chuyện cổ tích.
Còn sương rừng? Sương rừng cũng đục
như khói. Tôi đang đi trong rừng, dầm mình trong mưa, vùng vẫy bơi trong rừng
sương buổi sớm, buổi trưa, buổi chiều tà. Sương bay trong mưa, cóng buốt da
thịt, lạnh thấu tới xương. sương rừng còn lạnh hơn sương đồng bằng. Gió cũng
thổi còi trong núi. Nhưng gió không thối còi lá đa, mà thổi những hồi tù và
trầm bổng, hoang dại. Tiếng tù và đó, suốt ngày đêm bay quẩn trong những khe
núi tối, bí ẩn, cuốn lên mùi đất rừng ẩm ướt, mùi lá rừng mục ruỗng chua đến
nồng nặc. Ma Hộ thủ thỉ với tôi:
- Tháng này sương đặc lắm, đi săn
thì thú nhất đời.
Năm anh em mê mải bước trong rừng.
Đi hết rừng rậm, lại tới rừng thưa. Ngẩng lên những sườn núi ngất ngưởng, chỉ thấy
sương cuồn cuộn chảy tuôn như hơi thở dốc ra từ ruột núi. Dẫu mưa to mấy, sương
cũng chẳng chịu vỡ tan. Thật lạ lùng, những giọt mưa to thế, nặng thế, ầm ĩ
thế, mà chẳng đủ sức đập vỡ đám bụi sương li ti bế con, bay vật vờ như không có
thật. Có những đoạn rừng sương dày đến nỗi tưởng giơ tay bốc được. Tôi đi cuối
cùng, nên phải hay nhảy nhót lăng xăng. Thỉnh thoảng gặp cây gỗ mục rất to chắn lối, giật mình nhảy tót
sang, ngoannhr lại đằng sau thấy sương bốc lên ngùn ngụt, cứ y như có đám cháy
rừng đang hùng hổ lan đuổi theo.