Vết lạ
Môi vá đường chỉ chữ song hành
Ai đi đâu phố tung ngước lên trời
đổ vỡ bức tường
và bay từng hạt lửa cháy trụi
bao phủ máu khô màu đỏ gạch xuống lòng đất
Thân thể tôi lộn giữa bầu khí ngột
đôi mắt nở ra khổng lồ
để thấy sự cô đơn miền hủy diệt
Tôi hạt mưa xước phía tù mù
lớp ni lông trắng nghe tiếng chân đi phác thảo từ gió
mùi trắng toát lác đác
Người của dòng sông nhấp nhô
biến đổi màu vứt khỏi cơn điên dại
Cuối cùng là gì?
Sợi tóc khô rơi tự do
Huỳnh Lê Nhật Tấn